Ting, tiếng kêu và giọng ca quen thuộc của ca khúc “Hello Việt Nam” vang lên, báo hiệu máy bay của
chúng tôi sắp hạ cánh xuống sân bay Phú Bài. Bình thường hàng năm, nếu có thời gian, tôi đều đi tàu hỏa từ Bắc vào Nam để có thể ngắm nhìn những cảnh đẹp của dải đất hình chữ S quê hương. Đợt này do đi Huế hơi gấp theo lời mời của một gia chủ, người quen cũ nên đành di chuyển bằng máy bay thay vì tàu hỏa.
Huế vẫn vậy, vẫn luôn là Huế, nhẹ nhàng và bình yên tới mức kinh ngạc. Cảm giác rằng khó điều gì có thể làm huyên náo, ồn ào mảnh đất này. Con người luôn có hai phần tình cảm và lý trí. Nếu lý trí, tôi chọn Hà Nội, cũng có thể là Sài Gòn, vì đây là hai trung tâm của đất nước, quy tụ những gì tinh hoa nhất của Việt Nam,cũng là nơi có thể ươm mầm cho những tài năng phát triển ở tất cả các lĩnh vực. Còn nói về tình cảm, tôi sẽ chọn Huế. Đôi khi thật khó giải thích khi yêu tại sao chúng ta lại yêu? yêu vì điều gì? yêu như thế nào? có lẽ yêu vì đơn giản là yêu thôi. Tôi nhớ cái vị cà phê Sửu ở Phan Đăng Lưu, ngồi bệt dưới tán cây nhìn ngắm phố phường. Tôi nhớ món cơm hến ở Hàn Mặc Tử, ngồi ăn cùng những bạn sinh viên, nhớ những buổi chiều đi bộ bên bờ Nam nhìn cầu Trường Tiền lấp lánh ánh đèn cùng người qua lại. Nói Huế không có gì để chơi cũng đúng, mà nói rằng đã ở Huế là chẳng muốn rời cũng chẳng sai. Thứ níu chân ta lại chính là một thứ cảm xúc vô hình, cảm xúc của hương sắc, cảnh vật và con người.
Người mời tôi tới Huế là Khánh, hiện đang làm phó tổng giám đốc cho một doanh nghiệp may lớn ở
Huế, vợ Khánh hiện cũng đang điều hành hai xưởng sản xuất về thủ công mỹ nghệ là đèn lồng và hương trầm, nụ trầm. Tất cả đều hướng mạnh tới thị trường xuất khẩu. Khánh là một người hòa đồng, vui vẻ, cẩn trọng nhưng lại quyết liệt và táo bạo, không ngại thay đổi trước cái mới. Chẳng thế mà cả công ty may do anh ta lãnh đạo và hai doanh nghiệp của vợ có thể chèo chống qua đại dịch rồi cũng đi vào phát triển ổn định. Lạ ở chỗ, tuy là người có đầu óc kinh tế, nhưng Khánh luôn hỏi ý kiến của tôi trước những việc quan trọng anh ta sắp khởi sự. Tôi xin được nhắc lại là những việc sắp khởi sự, chứ không phải kiểu xem Tử Vi đầu năm. Đây là việc tôi hoàn toàn ủng hộ, chứ bản thân lại không tán thành việc đầu năm mọi người nô nức kéo nhau đi xem vận hạn của năm tới. Nếu chỉ tư duy năm một như vậy, có lẽ Khánh đã không thành công như ngày hôm nay. Thủ pháp bình hoành trong Khâm Thiên, nó cũng giống như một loại nhân quả vậy. Duyên khởi chính là nhân, duyên diệt chính là quả. Nó cho chúng ta nhìn thấy điểm đầu và điểm cuối của con đường đã và đang muốn lựa chọn. Việc nắm trong tay được đáp án có hoặc không cho một sự việc, đôi khi là vô giá với đúng người cần chúng. Vì chỉ một quyết định thành công hoặc sai lầm, sẽ làm thay đổi cuộc sống của một con người, một tập thể, thậm chí là một doanh nghiệp hàng ngàn người. Có một điểm chung khi tôi tiếp xúc với những chủ doanh nghiệp lớn hoặc lãnh đạo, họ rất ít khi hỏi lòng vòng, nhiều câu hỏi. Những thứ họ quan tâm chỉ là có hoặc không, được hoặc không được. Sau đó sẽ là việc của hành động và nỗ lực thực hiện.
Ở Huế tuy chưa có khu đô thị của Vin nhưng hàng loạt các dự án và chủ đầu tư cỡ nhỏ và trung đã có
mặt ở đây. Nơi tôi đang đứng là khu The Manor Crown đường Tố Hữu, rất hiện đại tuy rằng chưa quá sầm uất. Khánh cùng vợ tiếp tôi suốt buổi sáng, cuộc trao đổi không có gì ngoài câu hỏi về công việc của hai người trong thời gian sắp tới, ngoài ra có nhờ tôi định hướng cho cậu con trai lớn của gia đình nên phát triển ở nước ngoài hay về nước. Lại nói về vấn đề này, tôi chia sẻ với mọi người về cái hay của Bắc Phái, đó chính là dụng khí chứ không dụng hình. Khí là thứ có thật, là khí huyết chảy trong cơ thể, là thứ thực chất nhất của một cá thể sống. Chẳng vậy mà đôi khi ta vẫn thấy những người trông mảnh khảnh, hơi gầy với nước da ngăm đen lại khỏe mạnh và có thể chất bền bỉ hơn rất nhiều những người trông vạm vỡ béo tốt. Thế nên hình tướng bên ngoài chỉ hiển lộ được một phần sự việc, còn khí mới chính là thứ quan trọng nhất với chúng ta. Quay lại việc một người có thể phát triển khi xa nhà được hay không, cũng chính là việc Thiên Di cung có những biểu hiện tốt đẹp, cơ hội thuận lợi đến với bản thân hay không. Ngoài ra, chính là khí của Dụng Thần có tụ họp, kích phát ngoài Thiên Di hay không. Hoặc có thể xuyến liên với công việc, ngành nghề của mình đang làm việc.
Sau khi tư vấn cho gia đình anh Khánh xong, tôi có nhận được ít quà của anh chị đóng gói cẩn thận để cho vào hành lý, ngoài ra còn được vợ anh chu đáo tặng một hộp trà sen thượng hạng vì biết sở thích của tôi. Tôi hết sức cảm ơn và ngắm nhìn hộp trà một cách say mê, đột nhiên nhớ ra gì đó, tôi nói với anh Khánh:
– Làm phiền anh lùi lại lịch bay giúp em được không, em quên mất phải đi thăm một người bạn quan
trọng, ngay thị xã Hương Thủy.
Anh Khánh gật đầu vui vẻ, đáp lời tôi:
– Không thành vấn đề, để anh lùi lại một ngày cho em thoải mái nhé, cũng đặt luôn cho em một phòng khách sạn, lái xe anh sẽ sắp xếp, cần đi đâu cứ bảo nó.
– Vâng, em cám ơn anh nhiều, lần nào vào cũng phiền anh chị.
– Haha, khách quý, cứ một tháng phiền một lần anh mới vui.
Từ biệt hai người họ, lái xe đưa tôi về khách sạn nghỉ ngơi, sau khi lên phòng, tôi nhấc điện thoại gọi
cho Thành, cậu em làm rể ở Huế lâu ngày không gặp. Ngày trước còn ở Hà Nội, tôi và Thành từng tập ở lò võ Vovinam với nhau. Thành xuất thân từ dân taekwondo, còn tôi là dân pencaksilat, cả hai cũng đã từng có thời gian tập bán chuyên nghiệp, cũng nuôi ước mơ đi thi đấu như bao bạn trẻ có sức vóc, nhanh nhẹn hồi bấy giờ. Tuy nhiên điều kiện vật chất thiếu thốn, cơm áo gạo tiền mưu sinh nên tất cả chỉ dừng lại ở mơ ước. Tập luyện được đâu đó độ gần 1 năm, Thành theo người anh họ là một kỹ sư công trình thủy vào Đà Nẵng làm việc. Bẵng đi hơn chục năm không gặp nhau, tôi gặp lại cậu ta khi đang du lịch ở Huế. Anh em lâu ngày gặp lại nhau tay bắt mặt mừng. Thành kể mình giờ đã lập gia đình và sống ở Huế, chuyên làm về sản xuất, gia công các loại trà.
Ở Huế tuy chưa có khu đô thị của Vin nhưng hàng loạt các dự án và chủ đầu tư cỡ nhỏ và trung đã có
mặt ở đây. Nơi tôi đang đứng là khu The Manor Crown đường Tố Hữu, rất hiện đại tuy rằng chưa quá sầm uất. Khánh cùng vợ tiếp tôi suốt buổi sáng, cuộc trao đổi không có gì ngoài câu hỏi về công việc của hai người trong thời gian sắp tới, ngoài ra có nhờ tôi định hướng cho cậu con trai lớn của gia đình nên phát triển ở nước ngoài hay về nước. Lại nói về vấn đề này, tôi chia sẻ với mọi người về cái hay của Bắc Phái, đó chính là dụng khí chứ không dụng hình. Khí là thứ có thật, là khí huyết chảy trong cơ thể, là thứ thực chất nhất của một cá thể sống. Chẳng vậy mà đôi khi ta vẫn thấy những người trông mảnh khảnh, hơi gầy với nước da ngăm đen lại khỏe mạnh và có thể chất bền bỉ hơn rất nhiều những người trông vạm vỡ béo tốt. Thế nên hình tướng bên ngoài chỉ hiển lộ được một phần sự việc, còn khí mới chính là thứ quan trọng nhất với chúng ta. Quay lại việc một người có thể phát triển khi xa nhà được hay không, cũng chính là việc Thiên Di cung có những biểu hiện tốt đẹp, cơ hội thuận lợi đến với bản thân hay không. Ngoài ra, chính là khí của Dụng Thần có tụ họp, kích phát ngoài Thiên Di hay không. Hoặc có thể xuyến liên với công việc, ngành nghề của mình đang làm việc.
Sau khi tư vấn cho gia đình anh Khánh xong, tôi có nhận được ít quà của anh chị đóng gói cẩn thận để cho vào hành lý, ngoài ra còn được vợ anh chu đáo tặng một hộp trà sen thượng hạng vì biết sở thích của tôi. Tôi hết sức cảm ơn và ngắm nhìn hộp trà một cách say mê, đột nhiên nhớ ra gì đó, tôi nói với anh Khánh:
– Làm phiền anh lùi lại lịch bay giúp em được không, em quên mất phải đi thăm một người bạn quan
trọng, ngay thị xã Hương Thủy.
Anh Khánh gật đầu vui vẻ, đáp lời tôi:
– Không thành vấn đề, để anh lùi lại một ngày cho em thoải mái nhé, cũng đặt luôn cho em một phòng khách sạn, lái xe anh sẽ sắp xếp, cần đi đâu cứ bảo nó.
– Vâng, em cám ơn anh nhiều, lần nào vào cũng phiền anh chị.
– Haha, khách quý, cứ một tháng phiền một lần anh mới vui.
Từ biệt hai người họ, lái xe đưa tôi về khách sạn nghỉ ngơi, sau khi lên phòng, tôi nhấc điện thoại gọi
cho Thành, cậu em làm rể ở Huế lâu ngày không gặp. Ngày trước còn ở Hà Nội, tôi và Thành từng tập ở lò võ Vovinam với nhau. Thành xuất thân từ dân taekwondo, còn tôi là dân pencaksilat, cả hai cũng đã từng có thời gian tập bán chuyên nghiệp, cũng nuôi ước mơ đi thi đấu như bao bạn trẻ có sức vóc, nhanh nhẹn hồi bấy giờ. Tuy nhiên điều kiện vật chất thiếu thốn, cơm áo gạo tiền mưu sinh nên tất cả chỉ dừng lại ở mơ ước. Tập luyện được đâu đó độ gần 1 năm, Thành theo người anh họ là một kỹ sư công trình thủy vào Đà Nẵng làm việc. Bẵng đi hơn chục năm không gặp nhau, tôi gặp lại cậu ta khi đang du lịch ở Huế. Anh em lâu ngày gặp lại nhau tay bắt mặt mừng. Thành kể mình giờ đã lập gia đình và sống ở Huế, chuyên làm về sản xuất, gia công các loại trà. Từ đó, mỗi khi vào Huế là tôi lại ghé vào chỗ cậu ấy chơi. Điện thoại 5, 7 cuộc không được, tôi khá sốt ruột, nhưng cũng chẳng biết làm cách nào, đành báo lại bác tài cứ về nghỉ ngơi, 2 giờ chiều quay lại đón tôi qua nhà cậu ấy.
Chiếc Carnival mới coóng chở tôi tới một ngôi nhà mặt ngõ rộng ở thị xã Hương Thủy, cửa nhà khóa,
tiếng người ra vào đi lại như mọi khi không còn, các loại máy sấy, máy rang trà vẫn còn nhưng ít đi hẳn. Tôi đang chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, định tìm một bà con hàng xóm nào đó hỏi tin tức, thì bỗng có người đàn ông từ đầu ngõ đi xe máy lại, cái dáng áo sơ mi quần bò giày thể thao đúng với cậu em của tôi. Nhận ra tôi, Thành ngỡ ngàng, nhanh chóng nở nụ cười và một lời chào:
– Ôi anh, sao đến mà không báo em thế này?
– Nào có cơ hội mà báo, điện thoại không liên lạc được.
– Thôi chết, sáng em đi vội, quên mất điện thoại, anh vô nhà chơi với em.
Cũng kể từ đợt dịch, anh em chúng tôi không gặp nhau cũng phải 3,4 năm. Bao nhiêu chuyện trên trời dưới biển nói không thiếu việc gì. Tôi quay ra hỏi:
– Bà xã đâu, sao giờ nhà cửa lại thế này, nghỉ làm trà rồi à?
– Em với vợ ly thân rồi anh ạ, xưởng bây giờ cũng đang bán thanh lý lại máy móc, sáng em vừa đi mấy
chỗ để chào giá người ta mua lại, trang trải nợ nần rồi kiếm việc khác làm.
– Cơ sự thế này à, sao hồi có chuyện không hỏi anh?
– Em cũng quên mất, mọi thứ cứ cuốn đi, hồi đó thì em chả tin gì, giờ có thời gian bắt đầu nghiên cứu Tử Vi thì mới hiểu ra vận này mình làm ăn kém rồi, hao tài cũng khó tránh.
Tôi ngạc nhiên nhìn Thành, từ một đứa khỏe như vâm, vô sư vô sách, giờ lại mò mẫm đi học Tử Vi, đã
thế còn nói chuyện như kiểu một chuyên gia trải sự đời.
– Học Tử Vi lại càng phải hỏi anh chứ, chú cẩn thận không bị vặt đấy nhé.
– Ấy, anh không biết rồi, em học Khâm Thiên Tứ Hóa cơ mà, nghiên cứu youtube bên đó suốt, năm
ngoái còn mới tham gia lớp học luận Tài Bạch đó, đúng y xì với em, tiếc là biết muộn quá.
– A được đấy, nếu có điều kiện cố mà theo lên, học cả lớp Tứ Hóa sơ trung cấp đó.
– Anh cũng biết bên này à, hay nhỉ, anh em mình toàn sở thích giống nhau.
– Ừ, anh biết chứ. Đâu lá số chú đâu đưa anh xem.
– Đây, anh phán thử đi em xem trình độ đến đâu nào.
Tôi nhìn Thành, vừa mỉm cười nhưng lại buồn trong lòng. Con người ta có chung một đặc điểm khi thất bại hoặc chán nản, lại luôn muốn tìm một thứ gì đó siêu nhiên hay vô hình để giải thích các vấn đề của họ. Đáng tiếc thay là Tử Vi trong mắt đa số mọi người, vẫn tồn tại ở dưới một góc nhìn siêu nhiên nào đó. Họ đánh giá người xem Tử Vi là những người có căn, có năng lực, hoặc đại loại có một pháp lực nào đó, có khả năng nhìn thấu tương lai, biết mọi thứ trong quá khứ, và hơn hết là có cách giải quyết mọi vấn đề họ gặp phải hay họ đặt ra. Để giải quyết cái nhìn thiên lệch và cổ hủ như vậy không thể là chuyện một sớm một chiều, nó sẽ là câu chuyện của hàng chục năm, cũng có lẽ phải đến cả thế kỷ. Khi Bắc Phái Tứ Hóa len lỏi và phát triển dần trong cộng đồng, cũng như những minh chứng về “Vướng lượng tử” – đề tài đoạt giải nobel vật lý về chứng minh sự tồn tại của nhân quả trong cuộc sống đến được với đông đảo mọi người.
Nhìn lá số của Thành một chút, không khó để tôi có đáp án. Tôi nói:
– Em cũng hết vận kinh doanh rồi, đến năm sau có lẽ cũng kết thúc.
– Ô, anh cũng dùng lá số Bắc Phái à, chứng tỏ cũng nghiên cứu ác rồi.
Tôi mỉm cười không trả lời lại, chỉ hỏi tiếp: – em có biết tại sao anh nói em hết vận không?
– Anh giải thích đi, em nghe.
– Biết xuyến liên, tự hóa, pháp tượng, các định nghĩa cơ bản chưa?
– Em có xem tạp chí, youtube của bên Khâm Thiên, rồi cả sách miễn phí nữa nên có nắm được cơ bản anh ạ, còn để tinh thông luận giải thì em chưa rõ.
– Vậy là được rồi. Lá số của em ở Mệnh và Điền có tự hóa ly tâm A, đây là một dạng tự hóa tạo ra xuyến liên. Nó sẽ liên kết các ý tượng về thời không trong lá số.
– Các ý tượng về thời không là như thế nào hả anh. Em tưởng cứ có tự hóa là có bất ổn chứ ạ.
– Em đã xem số đầu tạp chí viết về xuyến liên chưa?
– Em cũng có xem qua nhưng mới nghiên cứu về phi cung trước anh ạ.
– Ừ, tự hóa vốn ý nghĩa có nó bao hàm trong từng câu từ, chính là tự mình xảy ra biến hóa. Nhưng xuyến liên nó như những sợi dây liên kết những điểm tự hóa lại với nhau, làm giảm thiểu sự bất ổn trong tính chất của tự hóa.
– Nghĩa là sẽ từ xấu biến thành tốt đúng không anh.
– Haha, đừng suy luận như thế. Tự hóa chính là từ có biến không, rồi từ không biến có. Anh ví dụ thế
này nhé. Em đục một lỗ ở đáy của cái xô đầy nước, lập tức áp lực nước thoát ra vô cùng lớn và mạnh. Thế nhưng khi em đục thêm 2, 3 cái lỗ nữa, áp lực sẽ giảm đi đáng kể, không còn mạnh như khi có 1 cái lỗ thủng duy nhất. Lá số của em, hai cung Mệnh Điền xuyến liên tự hóa Lộc. Ngoài biểu thị việc chính bản thân em và Điền Trạch có thể giao kết với nhau làm một việc gì đó, thì còn biểu thị từ đại vận 4 tới đại vận 34 em có thể sử dụng khí của hóa Lộc để làm một việc gì đó, khi qua đại vận 34 là sẽ hết khí của hóa Lộc. Đó chính là tính chất của thời gian và không gian. Hóa Lộc còn chủ duyên khởi, may mắn, tài lộc, chủ kinh doanh buôn bán. Thử hỏi khi em hết lộc buôn bán, thì sao có thể tiếp tục.
– Khâm Thiên hay thật, nhưng có thể giải thích việc hôn nhân của em vì sao lại đổ bể cùng với việc kinh doanh không hả anh?
– Cái này lại thuộc một tầng cao hơn của Khâm Thiên nữa, nhưng tiện đây em hỏi anh cũng nói luôn.
Vợ em nóng tính, năng nổ nhưng khi lấy nhau về lại rất vui vẻ, có duyên buôn bán đúng không?
– Đúng vậy anh ạ, em từ thằng vui vẻ hòa đồng cởi mở lại thành nóng tính, cứ như kiểu lấy nhau xong
vợ chồng đổi tính cho nhau.
– Đó chính là thủ pháp hoán chuyển Dụng Thần trong Khâm Thiên. Vợ chồng em là Lộc Quyền song
tượng, khi kết hợp với nhau sẽ phát triển được việc kinh doanh buôn bán mở xưởng tại nhà. Đó cũng là thụ hưởng cái khí của tự hóa Lộc xuyến liên trong suốt các đại vận đầu đến 34. Khi hết đại vận 34 là sẽ hết nguồn khí của hóa Lộc, vì vậy sẽ chỉ còn khí của hóa Quyền cô đơn lẻ loi. Cũng là ý tượng nhân duyên của hai vợ chồng có nguy cơ đổ vỡ. Còn việc tiếp tục được hay không lại do tâm ý của hai người nữa. Nghèo hèn phu thê bách sự ai mà.
Thành gật đầu không nói gì, rồi buồn bã ngồi tâm sự với tôi. Lúc hai vợ chồng mới quen và lấy nhau, lúc nào cũng ríu rít như đôi chim sẽ. Tuổi trẻ không có gì cần lo lắng nhiều, lại sẵn sức khỏe, sốc vác. Hai người vay mượn gia đình họ hàng hai bên mua một căn nhà nhỏ ở gần thị xã Hương Thủy, sau đó thuê một mảnh đất trong ngõ làm xưởng gia công trà cung đình và các việc lặt vặt. Mới đầu tuy khó khăn, nhưng được cái hai vợ chồng mát tay, làm ăn uy tín, nên ngày càng được nhiều đơn đặt hàng gia công, rồi sau đó còn tự mua máy móc về để vừa gia công, vừa sản xuất thương hiệu riêng để bán buôn bán lẻ trong vùng. Cuộc sống và công việc cứ thế phát triển, đình điểm nhất là những năm 2017, trong xưởng nhà Thành bao giờ cũng có tầm 10-15 công nhân là việc. Đây là thời điểm các loại trà cung đình, trà sen, trà nhài bán rất chạy, được thị trường tiêu thụ mạnh. Sau đó thì
ai cũng biết. Việc suy thoái kinh tế của đại dịch, kèm với những chi phí lãi vay và hoạt động của nhà xưởng đã làm Thành lao đao, ngoài ra còn bị sự cạnh tranh của những doanh nghiệp mới được trang bị máy móc tốt hơn, cạnh tranh những đơn hàng nhỏ nhoi còn lại đang giúp xưởng duy trì hoạt động. Mọi thứ như bế tắc, Thành thì muốn cầm cố nhà cửa, mua thêm máy móc để dần dần vực dậy vì cơ sở của cậu vốn đã có thương hiệu và mối hàng lâu năm, còn vợ cậu thì nhất quyết không chịu vì những món nợ trước còn chưa trả được. Tiến thoái lưỡng nan, bất đồng quan điểm, hai vợ chồng chính thức ly thân, chờ ngày ly dị. Thành thì bây giờ bơ vơ giữa hai ngã rẽ, hoặc bỏ tất cả làm lại từ đầu, hoặc lại tiếp tục chơi một canh bạc mà mình chẳng hề biết kết quả. Thế nên mới có việc trong lúc bế tắc nhất, cậu tìm đến Tử Vi như muốn tìm ra câu trả lời cho sự trớ trêu của số phận.
– Sắp tới em nên làm gì hả anh, vận khí của em có chỉ ra được gì không?
Nếu hỏi tôi sợ trả lời câu hỏi nào nhất, thì có lẽ đó chính là những câu hỏi “nên làm gì” “phải thế nào”
chứ không phải những câu hỏi vì sao. Không phải do trình độ, cũng không phải không thích người hỏi đặt quá nhiều vấn đề. Mà tôi luôn trăn trở làm thế nào để cho họ một giải pháp tốt nhất, một hướng đi bình ổn nhất cả về tương lai lần tinh thần đang bị suy sụp của họ. Đứng ở góc nhìn một người tư vấn, kỳ thật không có cách nào thấu cảm được nỗi cô đơn, sợ hãi, do dự và bất lực của những con người đang ở trong trạng thái như vậy. Tôi vẫn có một sở thích là đọc những cuốn truyện cũ hay những bản sách nói về văn học, về câu chuyện của những dân tộc tìm lại hòa bình độc lập, hay cũng có thể là những con người vượt lên số phận. Để có thể nhắm mắt, tưởng tưởng và đồng cảm với những gì họ trải qua. Đặt mình vào chính họ mới là cách tốt nhất để có câu trả lời cho mọi việc. Nghĩ một lúc, tôi hỏi Thành:
– Em có chuyên môn về lĩnh vực cụ thể gì không?
– Em có chứ anh, nghề của em này, em biết về kỹ thuật, máy móc về trà, quản lý xưởng, mà em làm tiếp thị cũng khét luôn đó anh.
– Ừ, em có xuyến liên của tự hóa hướng tâm Khoa Kỵ tại Điền Trạch và Tài Bạch, cũng là ý tượng có thể dùng sức kiếm tiền, liên quan đến vấn đề nhà xưởng, thương mại buôn bán. Thời không xuyến liên đủ dài, từ bắt đầu từ vận 34 trở đi đến tận 84 nên cũng không nên lo lắng quá.
– Đúng là hay thật anh ạ, có mấy người cũng đang muốn mời em về là quản lý và phát triển kinh doanh cho công ty của họ, cũng làm về sản xuất trà các loại và gia công đồ thủ công mỹ nghệ. Toàn thứ em nắm trong lòng bàn tay.
– Nhưng vẫn do dự không biết quyết như thế nào chứ gì?
– Em đang nghĩ nếu chuyển sang làm quản lý xong rồi nay mai công việc lại trục trặc thì sao hả anh,
có bao giờ mình không đi được hết thời gian của xuyến liên không anh?
– Ồ, em nên nhớ là xuyến liên là một dạng kéo dài một sự vật sự việc, nó không đồng nghĩa với sự vật, sự việc đó của em luôn trong trạng thái tốt nhất. Như em thấy việc kinh doanh sản xuất trước kia của em đó. Rõ ràng có xuyến liên, nhưng đến vận xấu nó vẫn đi xuống mà. Em chỉ cần phi cung Tài Điền là sẽ có kết quả. Mọi việc có tốt có xấu cũng là bình thường. Công việc sắp tới của em cũng vậy thôi, lúc tốt lúc xấu là chuyện em phải chấp nhận, tuy nhiên sẽ ổn định để em có thể tính toán lâu dài.
– Vâng, nói chuyện với anh xong em cũng hiểu ra nhiều thứ, đúng là mấy năm gần đây nó cứ trục trặc những thứ không đâu, muốn cố mà chả được, có lẽ là hết duyên anh ạ.
– Ừ, biết lựa đường mà đi mới là người sáng suốt. Khí vận nó cũng giống như một chiếc xe của em mà thôi. Cái nhanh hỏng thì năm bảy năm, cái bền thì 10, 20, thậm chí 30 năm. Nhưng tuyệt nhiên sẽ khó có chiếc xe nào đi cũng em suốt đời, rồi cũng đến lúc chia tay nó tìm một chiếc mới phù hợp với con đường và hoàn cảnh của mình hiện tại. Cuộc sống cũng vậy thôi, đại gia mà phất nhanh thì thường chóng tàn. Một kho củi có thể đem ra đốt dần sưởi ấm cả mùa đông, cũng có thể bùng cháy rực rỡ sau một đêm rồi lụi tắt. Đó chính là cái lý của tự hóa và xuyến liên, đều từ thực tế cuộc sống mà ra.
Hai anh em tôi ngồi tâm sự một lúc mà đã xế chiều, Thành lấy xe máy đưa tôi đi một vòng trung tâm
Huế, ngắm cầu Trường Tiền, chợ Đông Ba, trường Quốc Học, rồi ghé qua Đại Nội. Kết thúc chuyến đi là tại quán bún bò quen thuộc trên đường Nguyễn Công Trứ. Lái xe của anh Khánh đã đợi tôi sẵn ngoài cửa quán. Chào tạm biệt Thành, tôi hẹn gặp cậu em ở ngoài Hà Nội trước khi nhận việc mới, vừa để đưa cậu đi chơi, vừa để ôn lại những kỷ niệm thời trẻ. Có lẽ những hành động này thường xuất hiện ở lớp người già, những người hoài cổ. Xe đưa tôi ra khỏi cầu Trường Tiền, chầm chậm đi dọc con đường Hùng Vương, tôi mở cửa kính, chầm chậm hít thở những làn gió mát rượi từ sông Hương xô tràn vào cánh mũi. Cố hòa mình vào sự dịu nhẹ và thướt tha của không gian nơi cố đô. Người ta thường nói, không quan trọng là cảnh động hay tĩnh, mà quan trọng là tâm mình tĩnh hay động. Tôi tin rằng không phải vậy, tôi cũng tin là họ chưa đến Huế mà thôi. Nếu ai đó mệt mỏi, chán ghét những áp lực của cuộc sống đô thị, tôi sẽ khuyên họ đến Huế. Có thể, suốt đời này, họ hay chúng ta, cũng chẳng thể nào vứt bỏ được những áp lực hay mệt mỏi đó. Nhưng ít nhất, ta sẽ có một khoảng thời gian ở Huế, một khoảng thời gian có thể để lại sau lưng mọi bon chen, xô bồ của đời thường.