KHUẤT MẠNG DIÊM VƯƠNG

Đối với văn hóa truyền thống của người Việt, thời điểm sau Tết Nguyên Đán có lẽ là thời gian khá trầm lắng của các hoạt động dịch vụ sản xuất kinh doanh. Tuy nhiên, điều này không hoàn toàn đúng với các vùng cửa khẩu, nơi giao thương hàng hóa với Trung Quốc. Trước tết vừa rồi, lúc mới từ chuyến công tác Lạng Sơn trở về, Ngộ Trí lão sư đã được Tùng, một người đồng nghiệp cũ tại công ty ông nhờ lên Móng Cái để sắp đặt phong thủy cho văn phòng chuẩn bị khai trương và tư vấn giúp anh ta về Tử Vi. Tùng sau khi nghỉ việc tại công ty đã lên Móng Cái để làm về xuất nhập khẩu, sau chừng 5 năm tích lũy kinh nghiệm, cậu ấy đã cùng với một người bạn mở công ty chuyên về xuất khẩu và kê khai hải quan tại đây. Ban đầu chỉ có một văn phòng nhỏ đặt ngay ở nhà người bạn làm cùng. Gần một năm trở lại đây, do kinh doanh phát đạt, nguồn khách phong phú, Tùng và cộng sự đã quyết tâm thuê văn phòng mới tại một tòa nhà ngay gần cửa khẩu Bắc Luân để tiện giao dịch.
Thành phố Móng Cái tự hào là một trong những đô thị biên giới tiên tiến và sôi động. Với vị trí đắc địa giáp ranh với Trung Quốc, Móng Cái không chỉ đóng vai trò là một trong những cửa khẩu quan trọng, mà còn là trung tâm giao thương và văn hóa giữa hai quốc gia. Phát triển kinh tế của địa phương này chủ yếu dựa vào nguồn thu từ thương mại biên giới. Nơi đây chứng kiến sự chuyển mình mạnh mẽ từ một thị trấn nhỏ bé thành một thành phố đô thị hiện đại, với hạ tầng giao thông phát triển, dịch vụ tiện ích đầy đủ và nền kinh tế đa dạng. Các mặt hàng từ nông sản, thực phẩm đến hàng tiêu dùng, điện tử đều có mặt tại đây.
Chuyến đi đầu năm lần này làm Ngộ Trí lão sư tương đối vất vả, không phải vì ông chưa đến Móng Cái
bao giờ, mà bởi vì Tết là khoảng thời gian Ngộ Trí lão sư khá bận rộn với những vị khách đặc biệt đầu năm mới. Căn nhà nhỏ ở Ba Vì của Ngộ Trí lão sư cứ đến những ngày xuân sang lại luôn mở cửa sáng đèn, rực rỡ ánh mai đào. Từng đoàn, từng đoàn xe cứ vào rồi ra, cứ đi lại đến. Những tốp khách lịch sự, ăn mặc sang trọng thay nhau tới lui trong im lặng. Mỗi khi hàng xóm thắc mắc thì Ngộ Trí lão sư lại giải thích đó là những người dân được ông chữa khỏi bệnh, nay lui tới cám ơn. Nhưng kì thực trong số đó có kha khá những vị là lãnh đạo, cán bộ cấp cao. Người thì có phu nhân được Ngộ Trí lão sư dùng y lý chữa khỏi, người thì lại được lão tư vấn giúp cho con đường công danh sự nghiệp. Đặc biệt hơn, có người nghe lời Ngộ Trí lão sư mà bỏ đao thành Phật, từ bỏ quan trường để quay về an nhàn, tránh được họa lao ngục. Đối với Ngộ Trí lão sư, việc tiếp đón họ cũng là chuyện vạn bất đắc dĩ, vì lâu nay ông đã coi danh lợi như vật ngoài thân. Chỉ có việc du sơn thưởng cảnh, chữa bệnh cứu người, dùng Tử Vi Đẩu Số mà Huyền Nhạc Tiên Nhân truyền thụ để cứu độ bách tính, chuyển hung
thành cát mới là ý nguyện kiếp này của lão Trí.
Tiếng phanh gấp của xe khách vào bến làm Ngộ Trí lão sư giật mình thức giấc, trước mắt ông đã là
thành phố biên giới tấp nập và phồn thịnh. Xuống xe hít một hơi, vươn vai, chưa kịp lấy điện thoại ra gọi thì xe của Tùng đã phi tới. Cậu thanh niên non nớt ngày nào chập chững vào công ty được chính tay Ngộ Trí lão sư hướng dẫn, giờ đây đã trưởng thành nhiều, cuộc sống nơi giao thương biên giới làm cho tác phong của Tùng khá nhanh nhẹn, hoạt bát, cử chỉ dáng vẻ cũng đầy chín chắn, phong độ. Ra khỏi xe, Tùng nở nụ cười tươi tiến nhanh đến phía Ngộ Trí lão sư, một tay đỡ chiếc túi vải của lão Trí, tay kia nắm chặt tay người thầy từng dìu dắt mình lúc còn ở dược Nam Hà, mừng rỡ nói:
– Ôi, đúng là thầy không đến tìm con thì con chẳng cách nào tìm được thầy. Haha, con được thầy ưu ái thế này thật quá may mắn rồi. Thầy đi đường mệt không ạ?
Ngộ Trí lão sư nhìn Tùng, vẫn cái cách nói chuyện của tên tiểu tử ngày nào, lão Trí cười hắc hắc rồi nói:
– Không mệt chết mới lạ, nghĩ sao không cho ta nghỉ ngơi mà chọn đúng mấy ngày này khai trương.
Tùng bèn gãi đầu, cười cười giải thích:
– Thôi, để mai con đưa thầy đi mấy điểm đẹp phong thủy Móng Cái bù lại nhé, giờ con đưa thầy về
khách sạn thay đồ rồi đi ăn.
Ngộ Trí lão sư cứ nghe đến ngắm phong thủy lại quên hết mệt mỏi, cười lớn rồi nói:
– Tiểu tử, mà ai nhận ngươi làm học trò bao giờ, mang tiếng ta, giờ đưa ta đi ăn thôi, đói muốn chết.
Tùng nghe xong, khoái trí trả lời:
– Thì thầy chẳng dạy con bao ngày tháng về y lý lúc mới vào Nam Hà còn gì, thôi giờ mình lên xe, để con đưa thầy đi ăn món đặc sản Móng Cái.
Tùng dẫn Ngộ Trí lão sư tới quán Bình Mắm trên đường Hữu Nghị, sát bờ sông Ka Long, cách cửa khẩu chỉ tầm 3km. Ngồi trên bàn ăn, ngắm nhìn đôi bờ Ka Long ngược xuôi thuyền bè, thưởng thức những miếng thịt được nướng nguyên tảng vàng ươm, mềm và thơm phức. Nhìn xa xăm ra ngoài một lúc, bỗng Ngộ Trí lão sư lẩm nhẩm:
– Thiên thời địa lợi, tốt, tốt thật.
Tùng nghe thấy Ngộ Trí lão sư nói, liền hỏi:
– Cái gì tốt hả thầy, năm nay con tốt ạ?
Ngộ Trí lão sư lắc đầu cười:
– Không, ta nói Móng Cái. Đất này đúng là long chầu hổ phục. Phía sau có dãy thập vạn đại sơn án ngữ, trước mặt minh đường càng ngày càng được bồi lấp, ở giữa có sông Ka Long chảy về, linh khí địa mạch kết huyệt như vậy bảo sao không phát triển. Nay mai đường xá thuận tiện, giao thương Việt Trung thông suốt, đây sẽ là một mũi nhọn kinh tế của cả nước.
Nghe vậy, Tùng mừng rỡ nói:
– Vậy là con làm ở đây cũng sẽ phát triển theo đúng không thầy?
Ngộ Trí lão sư nghe xong, cười rồi nói:
– Tưởng bở sao, đó chỉ là nhân và địa thôi, muốn biết thành bại cát hung ra sao, còn phải xem vận số
của ngươi như nào nữa.
Tùng ra điệu nhăn nhở:
– Vâng, con biết tài nghệ của thầy mà, thầy đã ra tay giúp con thì sao mà thua được, haha.
Cứ thế hai người họ cười nói, hàn huyên chuyện trên trời dưới biển. Ngộ Trí lão sư là người khá niệm
tình cũ, ông không màng danh lợi tiền bạc, nhưng lại rất để tâm tới những thỉnh cầu của người quen, đồng nghiệp, không giúp được họ sẽ làm ông áy náy. Bữa ăn trưa kết thúc, Ngộ Trí lão sư được Tùng đưa về khách sạn nghỉ ngơi.
2 giờ chiều, Ngộ Trí lão sư cùng Tùng có mặt tại văn phòng anh, nằm trong tổ hợp tòa nhà Cát Vận,
thuộc công ty xây dựng và vận tải Cát Vận, một doanh nghiệp lớn và có thế lực tại Móng Cái. Cẩn thận đi xung quanh tòa nhà và văn phòng của Tùng xem xét, Ngộ Trí lão sư có chút gật đầu thỏa mãn:
– Địa thế của tòa nhà này cơ bản là tốt đó, nhưng e rằng ngươi lại tham rẻ mà thuê văn phòng này
đúng không?
Tùng nghe xong rất ngạc nhiên hỏi lại ngay:
– Thầy đúng không phải người phàm, nói câu trúng thế ạ? Mà sao thầy biết? đúng là con thuê rẻ tại vì…
Tùng chưa kịp nói hết câu, Ngộ Trí lão sư đã giơ tay lên ra hiệu:
– Còn phải giải thích sao, trước khi đến đây ta đã xem qua lá số Tử Vi của ngươi, dám chắc khi ký hợp đồng với ngươi là một người nữ, dáng vẻ thanh tú, nhưng tính cách lại có phần nóng nảy. Văn phòng này tạm thời chưa đạt phương hướng cát vị, ta sẽ sắp xếp điều chỉnh một chút, bổ khuyết thêm cho nguyên thần của ngươi, đảm bảo sẽ gia tăng thuận lợi.
Tùng đứng im re, không nói lên lời. Quả thực là quỷ dị, khi một ông lão cách xa đây hàng trăm km, chỉ cần nhìn vào lá số của hắn mà có thể nói rõ ràng chuyện đã xảy ra. Trong lần tìm văn phòng vài tháng trước, sau khi đăng thông tin lên mạng, Tùng lập tức được một cô gái tiếp cận, giới thiệu là người bên phòng bán hàng của công ty Cát Vận, hiện đang có vài phòng trống muốn mời anh qua xem thử. Lúc đầu Tùng khá do dự vì khu văn phòng cho thuê trong tòa nhà Cát Vận có giá cao, ngoài ra anh còn muốn thuê văn phòng tại mặt đất cho tiện đi lại. Nhưng trước sự duyên dáng và nhiệt tình của nữ nhân viên bán hàng, cộng với ưu đãi về giá, Tùng đã quyết định chọn văn phòng cho công ty tại tòa nhà này.
Câu chuyện của hai người bỗng dưng bị xé ngang bởi tiếng nói của một người đàn ông đang đi tới:
– Haha, mấy vị khỏi cần lo mà đo đạc tính toán. Tòa nhà Cát Vận này đâu đâu cũng là vượng khí, công
ty nào tới đây làm việc cũng đều buôn bán phát tài, một bước hóa rồng. Trước khi xây dựng tôi đã trực tiếp mời thầy phong thủy cao tay từ bên Trung Quốc tới đo đạc trấn yểm. Đảm bảo muôn sự hanh thông.
Ngẩng đầu lên, trước mặt Ngộ Trí lão sư là một người đàn ông to béo, tuổi khoảng ngũ tuần, khuôn mặt có chút giống người Trung Quốc, đi kèm hai bên là hai người phụ nữ dáng vẻ thư ký trên tay cầm sổ ghi chép, có thể mơ hồ đoán ra đây là người có chức vụ cao trong tòa nhà này. Lão Trí gật đầu, từ tốn đáp lại:
– Đúng là tọa lạc trên mạch vượng khí, nhưng do có chút sai sót trong thiết kế nên không được toàn vẹn.
Người đàn ông kia nghe xong những lời Ngộ Trí lão sư vừa nói, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu, nhíu mày
trả lời:
– Ông lão này hồ đồ rồi. Chắc ông cũng chỉ ngày ngày quanh quẩn đi đo quanh bốn bức tường, nào có bao giờ biết sắp đặt phong thủy cả một tòa nhà này ra sao. Nói một chút để lão hay, tòa nhà Cát Vận này của ta được đích thân một cao thủ phong thủy ở vùng Giang Nam Trung Quốc bài bố, có thể nói là tàng phong tụ khí, phát phúc phát tài.
Không gian bỗng trở lên im lặng. Tùng đưa mắt nhìn sang hai người đàn ông, một người chính là A Đại, chủ tịch công ty Cát Vận, cũng là chủ tòa nhà Cát Vận đang dương dương tự đắc, người còn lại chính là Ngộ Trí lão sư thì im lặng không hề động thủ. Vì từng có thời gian gắn bó bên lão Trí, lại được ông tận tình chỉ dạy, nên Tùng hiểu được phần nào tài nghệ và cách ứng xử của vị tiền bối này. Có thể nói ngắn gọn trong bốn từ “biến ảo khó lường”. Nhưng có lẽ với loại tình huống này, lão Trí sẽ không để vào trong mắt. Cuộc hội thoại chóng vánh của A Đại và Ngộ Trí lão sư xem chừng đã kết thúc với uy thế và phần thắng nghiêng về vị chủ tịch Cát Vận, nhưng bỗng nhiên Ngộ Trí lão sư cười nhẹ, mở miệng nói không nhanh không chậm:
– Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Ta chỉ e phía Bắc tòa nhà từ tầng 4 trở đi, khách thuê
sẽ không được lâu dài phong phú, kẻ đến người đi, hơn nữa khi làm việc còn bị cảm giác bất an, sợ hãi. Lâu ngày còn xảy ra tình trạng ế ẩm, phải giảm giá. Nếu không sắp đặt lại, e rằng…
Lời nói lấp lửng của Ngộ Trí lão sư làm A Đại tỏ vẻ bối rối, hắn ta lập tức hỏi lại:
– E rằng làm sao, lão…lão nói ta nghe.
Ngộ Trí lão sư đáp:
– E rằng ảnh hưởng tới vận khí cả tòa nhà, ta thấy xem ra nó đã xảy ra rồi.
Lời nói của Ngộ Trí lão sư thực sự làm A Đại chấn động. Quả thật, khi bắt đầu đi vào hoạt động, tình
hình kinh doanh khá thuận lợi. Tuy nhiên chỉ sau một năm, tòa nhà Cát Vận xảy ra tình trạng khu văn phòng ở phía Bắc, đặc biệt là từ tầng 4 trở đi, khách hàng bắt đầu dừng hợp đồng. Hiện tượng này sau đó ngày càng trở nên phổ biến, có những công ty thuê chưa được 3 tháng đã rời đi. Từ đó khu phía Bắc cứ vắng dần người thuê. Chuyện này đến tai A Đại, sau khi cho người đi tìm hiểu, nhân viên của hắn báo về là có người quen trước đây làm tại đó, nói rằng lúc ngủ lại văn phòng bị ma trêu. A Đại nghe xong tức giận, quát mắng om sòm, nói đích thân hắn sẽ tới ngủ lại xem có ma quỷ gì hay không. Thế là cả tuần sau, ngày nào hắn cũng ghé tới ngủ lại. Buổi hôm ấy, A Đại ngủ lại trong văn phòng tầng 4 khu phía Bắc tòa nhà, đang lim dim ngủ thì ngoài trời nghe tiếng sấm, mây đen kéo tới, lúc sau mưa bắt đầu xối xả trút xuống. A Đại ngồi dậy, nhấc cái thân hình bệ vệ của hắn ra chỗ bàn làm việc để đóng cửa sổ lại. Khi tay hắn vừa chạm vào cánh cửa định kéo vào, thì “rầm!” một tiếng. Cánh cửa chính đằng sau bị gió đẩy mạnh bật ngược lại làm A Đại sợ hãi đến thót tim. Lấy lại bình tĩnh, sau khi đóng cửa sổ và cửa chính chắc chắn, hắn quay về sofa, cố gắng nằm xuống và ngủ tiếp như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài cộng hưởng với không gian yên ắng đến lạ trong căn phòng làm A Đại không sao chợp mắt, hắn cứ có cảm giác ớn lạnh không rõ nguyên do. Trong lúc A Đại đang cố ngủ tiếp, coi như tất cả mọi thứ bản thân vừa gặp chỉ như một loại ám thị quái gở mà tự hắn gieo vào đầu mình. Thì “tách.hh!” một tiếng, đột nhiên bóng đèn trong nhà vệ sinh phía cuối phòng bật sáng, kèm theo tiếng cửa nhà vệ sinh khẽ chuyển động, ma sát vào bản lề tạo nên tiếng “két.tt!” làm bất kỳ ai cũng phải nổi gai ốc. A Đại mạnh dạn tới xem, không có gì cả, chỉ không hiểu sao bóng đèn đang ở chế độ bật, mà rõ là từ lúc vào phòng đến giờ hắn đã tới nhà vệ sinh để sử dụng gì đâu? A Đại tắt đèn, không quên kéo đóng cửa nhà vệ sinh lại. Trở về chỗ nằm, lại lim dim muốn chìm vào giấc ngủ. Một lúc sau, tiếng nước chảy cứ róc rách nhỏ giọt làm A Đại rất khó chịu. Âm thanh ấy trong căn phòng trống càng rõ mồn một khiến hắn không sao ngủ nổi. Mở mắt ra lắng nghe, đó là tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh. Rõ ràng lúc nãy hắn vào kiểm tra rồi, hắn còn quan sát xong mới tắt điện và đóng cửa lại mà. Thế mà giờ căn phòng này chỉ có mỗi mình hắn, không còn ai khác cả, thì ai là người mở nước được đây? Một lần nữa hắn lại đi tới mở cửa phòng vệ sinh ra nhìn, nhưng không hề có giọt nước nào chảy cả, âm thanh đó cũng đã hết rồi. Lại nghĩ bản thân mệt quá ngủ mơ, A Đại quay về ghế lăn ra tiếp tục ngủ. Lần này không gian hoàn toàn yên tĩnh. Tuy nhiên hắn ngủ lại rất mê man, ngực cảm giác như bị lực gì đè nén đến mức khó thở, hắn muốn cử động vùng thoát ra mà không sao làm được. Trong mơ màng A Đại như thấy một bóng đen lẳng lặng tới gần, khi sát cạnh bên thì bóng đen đó tự nhiên cúi xuống nhìn trừng
vào mắt hắn. Cơn sợ hãi ập đến mạnh đến mức A Đại không chịu đựng hơn được nữa, thấy tim gan như thắt lại, hắn choàng tỉnh dậy, mặt tái mét, lập tức ba chân bốn cẳng vùng dậy chạy như bay ra khỏi căn phòng không dám quay đầu nhìn lại.
Những lời phán của Ngộ Trí lão sư cùng với việc nhớ lại chuyện cũ làm A Đại sởn da gà, không hiểu ông lão trước mặt là người thế nào mà có thể biết rõ chuyện của tòa nhà này như vậy, có thể chỉ một câu nói đã đề cập ngay vào yếu huyệt. Đang mải suy nghĩ thì A Đại thấy lão Trí và Tùng quay vào trong văn phòng, hắn liền nhanh nhẹn đi tới và nói với lão Trí bằng giọng khẩn khoản, khác hẳn lúc trước:
– Tiên sinh, xin ngài hãy dừng bước, lúc nãy có gì đắc tội xin hãy bỏ qua.
Nghe thấy A Đại nói vọng từ phía sau, Ngộ Trí lão sư quay người lại, hai tay chắp phía sau, ra vẻ lắng
nghe xem người này muốn nói thêm gì. A Đại thấy vậy thì tiến tới nói:
– A Đại tôi đúng có mắt không tròng, mong tiên sinh lượng thứ. Quả thật những gì tiên sinh vừa nói
không hề sai. Tôi có thể mời tiên sinh về phòng để hỏi nguyên nhân tại sao không?
Ngộ Trí lão sư mỉm cười đáp:
– Cũng không có gì to tát, nói ở đây là được rồi.
Quan sát thấy A Đại và hai người theo sau hắn hoàn toàn tập trung nhìn mình, lúc này Ngộ Trí lão sư
tiếp tục nói:
– Tòa nhà của anh Quý sơn Đinh hướng, tòa bên cạnh phía Nam hồi vượng phong, tòa phía Tây tạo
thành thế đón sinh khí ở cung Khôn, đường phía trước dài tầm 40m, đường phía sau độ 20, luôn có nhiều người đi lại. Tòa này dùng cửa chính phương Giáp, người ra vào dẫn tử khí của Thất Xích vào nhà, mà cổng lại ở phương Ất rào lại không dùng, vì thế phía Bắc tất sinh ra những chuyện bất an, khốn nhiễu.
Nghe xong Ngộ Trí lão sư nói, A Đại há hốc mồm, người hơi cúi xuống, định nói gì đó thì tiếng Ngộ Trí
lão sư lại vang lên:
– Có thể cho tôi nắm tay cậu không?
A Đại không hiểu chuyện gì, nhưng cũng gật đầu, lễ phép đưa tay ra. Ngộ Trí lão sư nắm bàn tay hắn
chốc lát rồi buông ra, trầm ngâm hỏi tiếp:
– Giường ngủ của anh quay về hướng nào? Ngày giờ sinh thần ra sao?
A Đại lúc này không nghĩ nhiều mà chỉ trả lời câu hỏi của Ngộ Trí lão sư, sau đó thấy lão lẩm nhẩm
trong miệng, bấm bấm đốt ngón tay rồi gọi A Đại đến gần, ghé sát tai nói điều gì đó. Nghe xong, hắn toát mồ hôi lạnh, thốt lên:
– Ôi quá cao siêu, xin tiên sinh làm phúc chỉ cho cách hóa giải, A Đại tôi sẽ có hậu lễ để tạ ơn.
Nghe đến đây, Tùng thầm cười khổ trong lòng: “Tên A Đại này chắc chắn bị Ngộ Trí lão sư chiếm lấy
chỗ tốt để bồi dưỡng cho mình.” Y như rằng, vừa nghĩ xong trong đầu, Tùng đã thấy lão Trí vui vẻ đáp:
– Chuyện này cũng không có gì là quá khó khăn, chỉ một chút biện pháp là có thể xử lý được. Tiền
đương nhiên ta không cần, chỉ có điều người anh em này của ta mới đến đây thuê, mong được anh chiếu cố.
Lời Ngộ Trí lão sư vừa nói ra, A Đại liền mừng rỡ, hắn khoát tay nói:
– Haha, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ. Đã là anh em của tiên sinh, A Đại tôi đương nhiên lưu tâm. Thế này
đi, chỉ cần xử lý việc của tôi ổn thì ba tháng đầu tôi miễn cho tiền thuê văn phòng, ba tháng tiếp theo giảm 50%. Tiên sinh và cậu đây thấy sao?
Người vui sướng nhất khi nghe đến đây đương nhiên chính là Tùng, nhưng chỉ dám im lặng. Còn Ngộ
Trí lão sư gật đầu mỉm cười ra vẻ đồng ý, lấy từ trong túi vải ra một mảnh giấy, ghi ghi chép chép gì đó rồi đưa A Đại, lại tiếp tục ghé sát tai hắn nói nhỏ:
– Làm theo thế này… Không quá một kỳ trăng sẽ thấy tác dụng.
A Đại như trúng số, gật đầu lia lịa cảm tạ Ngộ Trí lão sư rồi tạm biệt ra về. Khi quay vào văn phòng của Tùng, hắn đầy vẻ nghi hoặc, không thể chịu được nên đành hỏi:
– Nãy thầy nói gì với tên béo mà hắn như vớ được vàng vậy?
– Không có gì, chuyện đàn ông thôi.
Tùng nghe xong, lại cố nài nỉ:
– Thầy lại thế rồi, cứ úp úp mở mở, thầy kể con nghe với ạ.
Lão Trí nhìn Tùng, cười ha ha rồi nói:
– Cũng không có gì, lúc nãy hắn đọc cho ta sinh thần nên lá số Tử Vi của hắn ta nắm trong lòng bàn tay, lại quan sát hắn khí sắc khuôn mặt hơi sạm, cung phu thê trên mặt không vượng, lúc bắt tay thì thấy rõ có khí lạnh… Ta bèn nói hắn khí huyết yếu, thận âm kém, âm hư tất sinh hỏa vượng, khiến dục vọng hư ảo. Phương hướng kê giường ngủ cũng xung phạm với nguyên thần trong lá số. Nên e rằng ở nhà vợ chê, còn ra ngoài cũng không tỏ rõ oai phong trong công việc với hai vị cô nương thư ký phía sau được. Cuối cùng là chỉ đưa cho hắn phương thuốc để bồi bổ nguyên thần và điều chỉnh sức khỏe, sau đó chỉnh lại phương hướng đặt giường, chắc chắn chỉ trong ít ngày sẽ lấy lại phong độ.
Nghe Ngộ Trí lão sư nói xong, Tùng vỗ tay mạnh một cái, rồi thán phục nói:
– Sau này kinh tế khá giả, con nguyện đi theo hầu hạ thầy, để được tận mắt thấy những chuyện kì dị
trong thiên hạ.
Ngộ Trí lão sư cười không đáp lời Tùng, sau đó hai người họ lại tiếp tục đo đạc, xử lý và bố trí lại phong thủy cho văn phòng của hắn. Đâu đó trong vòng 3 tiếng đồng hồ là mọi việc cũng tạm xong xuôi. Cuối cùng, trước khi về khách sạn nghỉ, Ngộ Trí lão sư có dặn dò Tùng:
– Lá số ngươi hóa Kỵ tinh nhập Phụ Mẫu, sau này tuy công việc bận rộn nhưng nhất định cần thường
xuyên làm công tác đào tạo, dạy học. Đơn cử chỉ cần đào tạo nhân viên là được. Còn nữa, khi công việc gặp khó khăn, lập tức giờ Thân trong ngày đến ngay một ngôi chùa phía bắc gần công ty để thành tâm cầu bình an, sau đó về thẳng nhà bố mẹ, thì khó khăn sẽ phần nào được hóa giải, to thành nhỏ, nhỏ thành không.
Nói xong Ngộ Trí lão sư lấy trong túi vải một tấm giấy vàng đã chuẩn bị sẵn, bên trong có những ký tự cổ màu đỏ được vẽ tay rồi đưa cho Tùng. Tuy Tùng không hiểu gì nhưng biết đó như là vật hộ thân may mắn mà Ngộ Trí lão sư đã đặc biệt tặng riêng cho mình.
Trong thời gian mấy ngày rảnh rỗi trước khi hoàn thành công đoạn cuối cho văn phòng của Tùng, và
bố trí lại phong thủy tổng thể cho tòa nhà Cát Vận, Ngộ Trí lão sư được Tùng đưa sang Đông Hưng dạo một lượt để thăm thú cảnh buôn bán phồn hoa tấp nập nơi đây. Nhịp sống nơi cửa khẩu diễn ra khá sớm. Chưa tới 6 giờ sáng, ở hai bên bờ Ka Long, mọi thứ dường như đã tỉnh giấc, rộn ràng. Những con đường chính trở nên nhộn nhịp, tiết tấu cuộc sống nhanh chóng như dòng chảy vũ trụ, dẫn dắt mọi người vào một ngày mới. Và cứ đúng 7h hàng ngày, khi cửa khẩu Bắc Luân mở cửa thông thương, lập tức hiện ra trước mắt sẽ là cảnh tượng của một đội cửu vạn với những bao hàng lớn bé trong tay để vận chuyển qua lại nhanh thoăn thoắt. Tại các khu chợ trung tâm, chợ Vạn Chúng,… hàng loạt gian hàng bày trải đủ mọi thứ, từ quần áo, đồ điện tử, nước hoa đến những sản phẩm thủ công mỹ nghệ. Gần như tất cả mọi thứ đều được bày bán tại đây. Không khí buôn bán sầm
uất, âm thanh trao đổi mua bán rộn rã khắp nơi, tạo nên một bức tranh sinh động về cuộc sống thương mại. Tại các góc phố, những xe đẩy bán đủ loại đặc sản địa phương luôn tấp nập khách. Mùi hương của các món ăn đặc trưng như chân gà nướng, há cảo, màn thầu, mỳ cay, trà sữa lan tỏa, thu hút dòng người qua lại. Mỗi quầy hàng, dù nhỏ hay lớn, đều mang một câu chuyện riêng, một phần của nền văn hóa ẩm thực Đông Hưng phong phú.
Sau một ngày thăm thú và tận hưởng nét văn hóa, ẩm thực thú vị của thành phố phía tây nam khu tự
trị người dân tộc Choang, Ngộ Trí lão sư cùng Tùng trở về Móng Cái để tiếp tục guồng công việc. Vừa mới bước qua cửa khẩu, Ngộ Trí lão sư đã thấy A Đại đứng hút thuốc bên chiếc xe Mercedes đen bóng loáng. Nhìn thấy lão, A Đại nhấc thân hình to béo của hắn, tiến mau tới gần. Như sợ ai tranh mất việc nói trước, A Đại vội vã cất tiếng, hai tay nắm vào nhau ra vẻ bội phục:
– Đa tạ tiên sinh, đa tạ tiên sinh. Ngài quả là tài giỏi, A Đại tôi về làm theo cách ngài chỉ giáo. Ít ngày
sau sức khỏe đã thấy tốt hơn, tinh thần sảng khoái, cuộc sống vợ chồng viên mãn, mụ vợ già ở nhà thay đổi hẳn tâm tính rồi. Đã thế trong công việc còn oai phong nữa, tiếng nói có trọng lượng, có cái uy của sếp hơn, haha. Thật là sảng khoái, lâu rồi A Đại tôi mới có cảm giác mãnh liệt như bây giờ.
Ngộ Trí lão sư lắc đầu cười:
– Ai da, một chút chuyện nhỏ, anh không cần phải khách sáo. Quan trọng là việc bố trí lại tòa nhà.
Nhưng đừng quên, tuổi tác đã cao, chuyện gối chăn với phu nhân cần hợp lý để còn giữ gìn thân thể.
A Đại gật đầu lia lịa, trịnh trọng mở cửa xe, mời Ngộ Trí lão sư ngồi ở hàng ghế phía sau cùng mình,
còn Tùng ngồi ghế trước. Đi được một lúc, bỗng A Đại quay sang nói:
– Ngộ tiên sinh à, có một việc này, A Đại tôi muốn thỉnh giáo tiên sinh, nếu được tiên sinh giúp cho thì quả là may mắn cho gia đình tôi quá.
Vừa nghe xong, Ngộ Trí lão sư đã nhăn mặt, loại tình huống này ông gặp không ít. Tên A Đại này quả
dân làm ăn, gặp chỗ tốt nhất định không bỏ qua. Đang suy nghĩ cách từ chối cho khéo, thì A Đại liền nói tiếp:
– Việc này liên quan đến cháu nội của tôi, nó tuy năm nay đã 8 tuổi, nhưng lúc thì ngây ngốc, lúc thì
nghịch ngợm la hét, nóng giận đập phá. Quả thực giống kiểu thần kinh không bình thường, bố mẹ nó cũng đã cho đi khám khắp nơi nhưng đều chỉ nói là tăng động. Bản thân tôi lại không quá tin vào mấy thứ máy móc kim loại. Nay vừa hay nó đang ở nhà, tiên sinh có thể ra tay làm phúc chẩn trị xem nó bị chứng bệnh quái ác nào được không. Tôi biết tiên sinh y đạo cao thâm, lại còn nắm được tuyệt kỹ huyền thuật, nhất định có cách giúp gia đình.
Nghe đến việc chữa bệnh cứu người, lại là việc chữa bệnh cho trẻ nhỏ, lập tức Ngộ Trí lão sư thay đổi sắc mặt, lão quay sang nhìn A Đại, không ngờ người đàn ông này cũng là người lo lắng cho gia đình con cháu.
Ngộ Trí lão sư gật đầu nói:
– Nếu là việc về chữa bệnh cứu người thì ta sẽ nhận lời, vậy anh phải đưa ta đến nhà.
A Đại mừng rỡ, luôn miệng cám ơn lão Trí, rồi bảo lái xe quay lại, thẳng đến nhà con trai mình. Sau tầm 10 phút, xe đến trước cổng một ngôi nhà 3 tầng thiết kế hiện đại, có khoảng sân khá rộng phía trước mặt, đủ đỗ vừa một chiếc ô tô. A Đại định gọi to cho người ra mở cổng, nhưng cổng không khóa. Mọi người mới bước vào nhà, tiếng A Đại đã hô to:
– A Châu của ta đâu, ông nội đến thăm cháu đây.
Chừng một phút sau, có tiếng bước chân chạy từ trên lầu xuống, đó là Lý, mẹ của A Châu, một người
phụ nữ trẻ chỉ trạc tầm 30, vừa bước xuống cô ta vừa nói:
– Con chào bố, bố tới chơi ạ.
A Đại gật đầu, rồi cao hứng nói lớn:
– Không những tới chơi, hôm nay ta còn đặc biệt rước tới đây Ngộ Trí lão sư, là vị tiên sinh có tuyệt học về y lý, sẽ trực tiếp khám cho A Châu, đảm bảo sẽ hơn đứt mấy thứ máy móc chạy qua chạy lại các con vẫn đi khám.
Biết tính bố chồng, nên cô gái cũng không nói gì nhiều, chỉ gật đầu mỉm cười chào mọi người, sau đó
nhanh nhẹn rót nước và nói lời cảm ơn tới Ngộ Trí lão sư:
– Được vậy thì may mắn cho nhà cháu quá, mong được bác giúp đỡ, để cháu chạy lên nhà gọi A Châu.
Nói xong Lý bước lên trên lầu, nhưng không lâu sau, ở dưới phòng khách mọi người nghe thấy tiếng
bước chân nhanh dần, nhanh dần, sau đó hớt hải chạy xuống. Lý hốt hoảng chạy ra ngoài nhìn ngó, sau quay lại hỏi A Đại:
– Bố, lúc bố tới có thấy A Châu chơi đùa bên ngoài không, con lên tìm mà thằng bé không có bên trên.
A Đại nghe vậy liền trả lời:
– Không thấy, lúc ta đến thì cổng không khóa.
Không khí trong phòng khách bắt đầu căng thẳng. Ba người đang đổ dồn sự chú ý vào biểu hiện của Lý. Lúc này, cô lại càng hốt hoảng nói:
– Thôi chết, để con đi tìm cháu, chắc nó chạy sang hàng xóm. Lúc nãy con tranh thủ lên tầng thượng phơi quần áo, cháu nó ở dưới nhà xem tivi.
Nói rồi Lý chạy đi sang mấy nhà hàng xóm gần đó để tìm, nhưng đều không thấy. Tình hình trở nên
căng thẳng hơn nhiều, lúc này mọi người bắt đầu bủa ra tìm A Châu. Duy nhất chỉ có Ngộ Trí lão sư là vẫn như đang suy nghĩ điều gì đó. Ông đi ra bên ngoài, quan sát một lượt hình thế ngôi nhà, rồi lẩm nhẩm tính toán trong miệng.
Hơn mười phút sau, mọi người tập trung về lại nhà A Châu, ai nấy đều thở hổn hển. Khuôn mặt của Lý vô cùng lo lắng, cô bắt đầu òa khóc, tay run run nói với A Đại:
– Bố ơi, bố gọi mọi người đi tìm A Châu. Nhỡ có ai bắt cóc thằng bé, huhu. Nó có mệnh hệ gì thì con sao sống nổi…
Nói xong, Lý ngồi bệt xuống đất rồi khóc. A Đại liên tục bấm bấm điện thoại gọi cho một số người. Một khung cảnh hết sức lo âu ảm đạm hiện ra trước mắt. Bỗng dưng như nhớ ra điều gì, Ngộ Trí lão sư bất giác nói lớn:
– Lý, nghe ta hỏi, có phải mấy ngày gần đây A Châu đột nhiên hay chạy ra ngoài chơi vào buổi sáng lúc đi học về không?
Lý nghe Ngộ Trí lão sư hỏi, không hiểu đầu đuôi như nào, chỉ biết vừa gật đầu vừa mếu máo khóc. Lão Trí thấy cô xác nhận xong, liền lấy tay bấm bấm, lẩm nhẩm, rồi lại quay lại nhìn căn nhà lần nữa, rồi lại lấy tay bấm bấm, lẩm nhẩm trong miệng. Sau đó nói với Lý:
– Thằng bé sinh ngày giờ nào, đọc nhanh!

Tiếng nói dứt khoát của Ngộ Trí lão sư làm Lý vừa giật mình, vừa sợ hãi. Chỉ biết làm theo lời của lão
Trí, đọc rõ ràng ngày sinh của A Châu. Ngộ Trí lão sư nghe xong, lại tiếp tục bấm bấm đốt ngón tay. Lúc này, cảm giác của mọi người đều vô cùng lo lắng và gấp gáp, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào lão. Một lúc sau, Ngộ Trí lão sư ngẩng mặt lên, hỏi Lý với một giọng điệu lo lắng:
– Ở gần đây có hồ nước nào phía bắc không?
Lý nghĩ một thoáng rồi gật đầu lia lịa, giơ tay chỉ:
– Có, có bác ạ, cách đây chưa đến 1km.
Chỉ đợi có thế, Ngộ Trí lão sư lao thẳng ra ô tô, vừa chạy vừa bảo mọi người:
– Nhanh, mọi người tới đó nhanh.
Lời nói của Ngộ Trí lão sư như sét đánh ngang tai, A Đại nghe xong lập tức bủn rủn chân tay, còn Lý thì loạng choạng, bước lùi lại mấy bước suýt ngã, khiến cho Tùng phải phi tới đỡ cô ta. Sự việc diễn ra quá nhanh, mọi người chỉ kịp định thần lại một chút rồi tất cả leo lên xe ô tô, phóng vút đi về phía hồ.
Chiếc xe phanh kít lại cách hồ tầm 30m vì không còn lối vào. Khi mọi người vừa mở cửa xe, đã thấy
tiếng í ới của mấy đứa trẻ đứng trên bờ hô lớn:
– Cứu, cứu, A Châu ơi!
Nghe tiếng kêu cứu của mấy đứa nhỏ từ xa vọng tới, mọi người càng hốt hoảng chạy lại gần. Thường
ngày A Đại bệ vệ là thế, vậy mà hôm nay hắn chạy như bay. Nhanh nhất chính là Tùng, cậu ta phóng tới hồ như một vận động viên điền kinh, vừa kịp ném chiếc điện thoại xuống nền đất, Tùng phi thân xuống hồ, chốc lát đã không thấy anh ta đâu. Được một lúc, Tùng lại ngoi lên lấy hơi rồi lặn xuống.
Ở trên bờ, không khí căng thẳng cực độ, người dân xung quanh cũng bắt đầu hiếu kì tới xem, cũng có thêm mấy người thanh niên nhảy xuống phụ tìm. A Đại lúc này hai tay cứ nắm chặt vào nhau, đi đi lại lại. Còn Lý thì gào khóc, gọi tên A Châu.
Một lúc sau, thật may mắn, Tùng đã ngoi lên mặt nước, trên tay bế một đứa trẻ, đó chính là A Châu. Mọi người bắt đầu xúm lại giúp Tùng và đứa bé lên bờ. Gần như ngay lập tức sau đó, Tùng đặt A Châu nằm thẳng giữa khoảng đất rộng, bắt đầu thực hiện những động tác hô hấp và sơ cứu cơ bản.
Thời gian trôi qua như thử thách sự sống của A Châu cũng như sự chịu đựng của Lý cùng mọi người
xung quanh. Mặt mũi của A Châu tím tái, vẫn chưa thấy có động tĩnh gì.
Tiếng khóc than ai oán của Lý làm mọi người xung quanh vô cùng đau xót. Bắt đầu có những cái lắc
đầu, những tiếng xì xầm tiếc thương cho đứa nhỏ yểu mệnh. Ở trong đám đông, duy nhất chỉ có một người yên lặng quan sát, đó chính là Ngộ Trí lão sư. Khi nhận thấy tình huống cực kì nguy cấp, ngàn cân treo sợi tóc, Ngộ Trí lão sư lập tức lấy trong túi vải ra tấm “đệ nhất lý khí hồn nguyên tinh phù”, cùng với một mảnh giấy vàng và một chiếc bút. Ngộ Trí lão sư hô lớn:
– Mọi người, xin lui lại. Tùng, mau lui ra.
Tùng thấy Ngộ Trí lão sư nói vậy cũng liền lập tức đứng dậy, lùi ra xa và giơ tay để ngăn mọi người tới
gần, thuận tiện cho Ngộ Trí lão sư hành sự.
Kể thì lâu nhưng mọi việc diễn ra nhanh như cắt. Ngộ Trí lão sư một tay viết viết gì đó vào mảnh giấy, một tay đưa tới đầu A Châu, giật một nhúm tóc nhỏ của cậu bé. Sau đó gói ghém vào mảnh giấy, miệng lẩm nhẩm rồi tiến tới trước hồ, hô lớn:
– Dương số chưa tận, tác pháp hộ thân.
Ngay sau tiếng hô, Ngộ Trí lão sư liền ném mảnh giấy được gói cùng sợi tóc A Châu xuống hồ. Khi mảnh giấy vừa chạm mặt hồ thì bọt nước sủi lên lốp đốp, bắn ra tung tóe, sau đó là một tiếng ủm. Chỗ mảnh giấy như có một lực hút nào từ phía dưới làm mảnh giấy cùng các bọt nước xoáy sâu, chìm nghỉm vào lòng hồ. Ngay khi mảnh giấy chìm xuống, Ngộ Trí lão sư lập tức quay lại chỗ A Châu, lấy tấm “đệ nhất lý khí hồn nguyên tinh phù” ra rồi đưa vào hai lòng bàn tay, xoa xoa mấy cái rồi lẩm nhẩm gì đó. Có lẽ do dồn hết nội lực vào tấm phù, mồ hôi trên trán Ngộ Trí lão sư bắt đầu tuôn ra, toàn thân ông cũng lấm tấm những giọt mồ hôi. Sau đó, lão Trí vén áo A Châu lên, từ từ đưa tấm phù vào giữa ngực cậu bé. Rồi liên tục lẩm nhẩm trong miệng. Hai bàn tay ông nhanh thoăn thoắt bấm các huyệt đạo trên người cậu bé, liên tục và liên tục không ngừng nghỉ.
Tuy có rất đông người xung quanh hiếu kỳ, nhưng không gian lúc này tuyệt đối im lặng, có người rơm rớm nước mắt, có người chắp tay lên cầu nguyện, tất cả mọi người đều chung một cảm giác vừa lo sợ, vừa hy vọng ông trời sẽ trả lại mạng sống cho A Châu.
Thời gian dần trôi đi trong vô vọng, mọi người ai nấy đều lặng lẽ lắc đầu. Lão Trí lúc này lại bảo Tùng
đến làm lại thao tác sơ cứu cơ bản khi đuối nước thêm vài lần nữa. Và lần này thì điều thần kì đã xảy ra: A Châu đang nằm im bất động đột nhiên co rút lồng ngực, sặc lên một hồi, từ miệng phun ra vô số nước trong bụng. Mắt cậu bé dần mở ra, đôi bàn tay giơ lên, rồi miệng khẽ thì thầm gọi:
– mẹ… mẹ ơi…
Lý đang như chìm trong vực sâu tuyệt vọng, thấy con mình cử động, lập tức vồ tới, lấy cả thân mình ôm cậu bé vào lòng, liên tục khóc òa. A Đại thì vẫn chưa hết bàng hoàng rồi lại xen lẫn cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Khung cảnh xung quanh như được vén màn mây mù lạnh giá của mùa đông để đón cảnh xuân khoe
sắc, mọi người cùng hò hét phấn khích, người vỗ tay, người khen ngợi Ngộ Trí lão sư bản lĩnh cao cường. Ôm A Châu vào lòng một lúc, cậu bé cũng dần tỉnh táo hơn.
Lý rưng rưng nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn Ngộ Trí lão sư, ánh mắt của cô ấy lúc này như muốn nói
ngàn lời cảm tạ. Ngộ Trí lão sư thấy vậy, không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu đầy nhân hậu. Ở ngay bên cạnh, A Đại mắt rưng rưng đỏ hoe, hai tay run run nắm lấy tay lão sư, giọng nói đầy lòng biết ơn:
– Tiên sinh, A Đại đội ơn tiên sinh cứu mạng, Cát Vận đội ơn tiên sinh cứu mạng.
Ngộ Trí lão sư vội vàng lắc đầu bảo:
– Ai da, việc nên làm thôi, việc nên làm thôi, thằng bé tỉnh lại là tốt rồi.
Vừa nói dứt lời, Ngộ Trí lão sư cảm thấy đầu óc choáng váng, trời đất tối sầm, ông bất giác ngã xuống đất bất tỉnh.
Mở mắt dậy, lúc này đã là 9h tối. Ngộ Trí lão sư thấy mình đang nằm trong phòng điều trị đặc biệt của bệnh viện Móng Cái, bên cạnh có Tùng và A Đại. Thấy lão Trí tỉnh dậy, cả hai người kia vô cùng mừng rỡ, kê cao gối cho ông dựa lưng vào thành giường. Khuôn mặt họ lộ vẻ lo lắng bất an. Ngộ Trí lão sư như hiểu ý, giơ tay rồi cười khổ nói:
– Ta không sao, không sao. Có lẽ do những ngày qua bận rộn mệt quá lại thêm việc lo lắng cứu cháu bé, nên tạm thời bị suy kiệt mà ngất đi, giờ lại ổn rồi.
A Đại nghe Ngộ Trí lão sư nói liền đáp lại:
– May mắn quá, ân nhân tỉnh lại rồi, nếu không tôi quả thực không biết làm sao.
Ngộ Trí lão sư quay sang hỏi A Đại:
– Chuyện nhỏ mà, A Châu thằng bé thế nào rồi?
A Đại mừng rỡ trả lời:
– Đa tạ ân nhân, A Châu sức khỏe ổn định rồi, sáng ngày mai tôi sẽ đích thân dẫn cả nhà cháu vào
gặp ngài.
Ngộ Trí lão sư nghe vậy liền khoát tay đáp lại:
– Ai da, phiền phức. Cứ để thằng bé nghỉ ngơi, mai ta cũng sẽ ra viện thôi. Nhưng ông nhớ lời ta dặn.
Hôm qua ta đã suy nghĩ về lá số Tử Vi của thằng bé, thật ra không có vấn đề gì to lớn. Đến đại vận thứ hai, tức năm 14 tuổi tính cách nó sẽ không còn như vậy. Bây giờ chẳng qua do khí loạn lúc trẻ tuổi thôi. Dụng thần đứa bé là hóa Quyền tại Phúc Đức cung, nên phàm làm gì cũng sẽ khó đoán. Từ giờ hãy tìm cho nó một người gia sư tuổi Mùi, là nam, cố gắng bầu bạn với nó như anh em, bệnh đó sẽ tự khắc đỡ dần, không cần phải lo lắng.
A Đại nghe Ngộ Trí lão sư nói mà gật đầu lia lịa. Ở bên cạnh thì Tùng nhìn lão Trí với một ánh mắt muôn phần bội phục. Một người sẵn sàng liều mình vì người khác quả thật đáng quý, hơn thế dù đang lâm bệnh cần tĩnh dưỡng vẫn không quên việc giúp đỡ mọi người. Thật là vô cùng quý hiếm. Tùng quay sang hỏi Ngộ Trí lão sư:
– Thầy, làm sao hôm qua thầy biết A Châu ở phía hồ, lại còn nguy hiểm tới tính mạng
Dường như câu hỏi của Tùng cũng là điều băn khoăn của A Đại, cả hai người họ cùng hướng ánh mắt
chờ đợi về phía Ngộ Trí lão sư. Thấy vậy, ông bèn thuật lại:
– Việc này, thật ra bắt đầu ngay từ khi ta bước vào nhà đã cảm thấy có gì đó không đúng. Sau khi nhìn sắc mặt của Lý, thấy thần sắc cô ấy bị khí đen xâm phạm cung tử tức, cộng với hình thể ngôi nhà đang phạm tới tiểu nhi. Ta đã nghĩ ngay có việc bất trắc, lại xảy ra sự việc A Châu mất tích. Sau khi kiểm tra lá số Tử Vi của A Châu, thì quả nhiên chính xác. Chính ngày hôm qua, thằng bé bị phi phục tam bàn của Tật Ách và Thiên Di cung chiếu thẳng xuống. Kiếp nạn này coi như đã định, ta nhanh chóng truy ra cung vị hung hiểm của thằng bé từ lá số để biết đó là vị trí nào. Còn việc cứu sống được thằng bé thì quả là may mắn, trong họa có phúc. Cũng may đến kịp, Tùng lại lao xuống giúp đỡ nhanh. Ta chỉ góp chút công nhỏ với lại bấm huyệt đạo hỗ trợ thôi Cũng đều là do nó phúc lớn mạng lớn.
Sau một tuần, mọi chuyện ở Móng Cái cũng đã tạm khép lại một cách tốt đẹp. Tòa nhà Cát Vận của A Đại được sửa chữa lại gần như ngay lập tức có hiệu quả, A Châu đã tìm được một gia sư hết sức ưng ý theo lời của lão Trí. Còn về phía Tùng, giờ đây không chỉ anh được tặng hẳn 1 năm tiền thuê văn phòng tại Cát Vận, ngoài ra còn được công ty của A Đại đặc biệt chiếu cố giới thiệu rất nhiều bạn hàng lớn để làm việc. Còn Ngộ Trí lão sư, ông lại trở về Hà Nội để tiếp tục công việc thường ngày của mình: Nghiên cứu, điều chế các loại dược liệu quý, lang thang khắp nơi ngắm nhìn phong thủy cảnh đẹp của đất nước, và luôn cứu giúp những người gặp khó khăn, hoạn nạn ông gặp trên đường đi của mình.

Trả lời