CHUYỂN NHÀ ĐỔI VẬN

Sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ kí kết với bà con ở vùng trồng dược liệu tại Hòa Bình, Ngộ Trí lão sư
lại lên đường tới Lạng Sơn, thành phố cửa ngõ giao thương quan trọng giữa Việt Nam và Trung Quốc. Mục đích lần này của lão Trí, đó là thuyết phục một mối buôn lớn tại Lạng Sơn nhường cho tập đoàn ông mua lại một vài chủng loại cây thuốc quý, trong số những dược liệu được xuất khẩu sang nước bạn.
Đường lên Lạng Sơn bây giờ quả thật tiện lợi hơn rất nhiều. Hai đoạn cao tốc Hà Nội – Bắc Giang và Bắc Giang – Lạng Sơn lần lượt ghép nối với nhau trước khi thông với quốc lộ 1A tại huyện Chi Lăng. Đường cao tốc chạy qua những khu vực địa lý khác biệt, cảnh vật xung quanh cũng theo đó mà thay đổi, từ những cánh đồng lúa xanh mướt, chuyển sang những đồi núi nối tiếp nhau uốn lượn trầm bổng tựa như một bản giao hưởng, phủ đầy màu xanh của rừng cây.
Đi thêm tầm 30km đường quốc lộ, thành phố Lạng Sơn dần hiện ra trước mắt, khu đồng bằng nằm ẩn mình, được bao bọc giữa đồi núi của vùng Đông Bắc, tạo nên vẻ đẹp thiên nhiên đặc sắc và sự nhộn nhịp của đô thị đang phát triển. Dòng Kỳ Cùng uốn lượn giữa lòng thành phố, phản chiếu hình ảnh của những khu nhà san sát dọc hai bên bờ. Cảnh sắc tuy đẹp là vậy, nhưng sau khi nhìn ngắm một lúc, Ngộ Trí lão sư lại thở dài tiếc nuối, thầm nghĩ trong lòng:
– Đáng tiếc, quả đáng tiếc, dòng Kỳ Cùng lại chảy ngược, tài khí tuy có nhưng khó tụ, minh đường lại
quá nhỏ, không có chủ sơn bao bọc che chở, cũng chỉ có thể như một trạm trung chuyển, không thể kết mạch nhiều như đất Móng Cái. Nhưng dù sao nơi đây cũng hoàn thành tốt sứ mệnh của nó, chính là trấn giữ trọng yếu biên cương.
Tranh thủ chút thời gian buổi sáng trước khi có cuộc hẹn vào lúc 2 giờ chiều, Ngộ Trí lão sư một mình rong ruổi khắp các con đường dọc ngang của trung tâm thành phố. Đầu tiên chính là thưởng thức một bát phở chua cùng một đĩa thịt lợn quay, đặc sản Lạng Sơn. Có thể thịt lợn quay đã là món ăn khá quen thuộc với nhiều người, nhưng phở chua Lạng Sơn là một biểu tượng văn hóa ẩm thực của vùng đất này. Khác biệt với hình ảnh truyền thống của một tô phở bò ở các vùng khác, phở chua Lạng Sơn mang trong mình hương vị độc đáo, kết hợp giữa vị chua dịu của nước sốt và vị thơm ngậy đậm đà của thịt xá xíu được tẩm ướp. Sự mềm mại của những sợi bánh phở được pha trộn với những miếng khoai chiên giòn dụm và hành phi thơm phức cùng đậu phộng rang, làm cho món ăn có đủ vị chua cay mặn ngọt, khiến cho thực khách có thể ăn hoài không chán.
Ngộ Trí lão sư phát hiện ra không khí Lạng Sơn quả thực cũng khá thoải mái, tuy chỉ cao hơn mực nước biển tầm 300m nhưng không khí ở đây khá mát mẻ hơn so với vùng đồng bằng. Đường phố trung tâm cũng được quy hoạch rộng rãi, nhiều cây xanh. Các khu phố, khu dân cư đan xen, ẩn mình trong những khoảng đồi núi, làm cho cảnh vật nơi đây vừa mang vẻ sôi động của vùng cửa khẩu, vừa có nét bình yên quang đãng của núi rừng. Chọn xong một chiếc hộp gỗ xinh xắn làm đồ lưu niệm cũng là lúc đồng hồ điểm gần 2 giờ chiều, lão Trí nhanh chóng bắt taxi tới thị trấn Đồng Đăng.
Tân Thanh và Hữu Nghị là hai cửa khẩu cùng thuộc Lạng Sơn, quãng đường cách nhau cũng chưa tới 15km, nhưng đừng tưởng rằng cả hai là một. Mỗi một cửa khẩu đều có một vị đại ca có số má đứng ra cầm trịch riêng, mọi hàng hóa, xe tải, bến bãi qua cửa khẩu đều chịu sự giám sát và quản lý nghiêm ngặt của nghiệp đoàn chân rết do đại ca đó nắm giữ. Xe đỗ trước cửa công ty Kha Vạn, một công ty lớn ở Lạng Sơn chuyên về xuất nhập khẩu hàng hóa qua cửa khẩu Hữu Nghị. Công ty chia thành hai phần, tòa nhà điều hành phía bên tay phải lối đi vào, còn bên trái là phần diện tích dành cho bãi để xe tải và hàng hóa, do kinh doanh chủ yếu là về dược liệu và đồ khô. Dù chỉ đi lướt qua phía sân để vào tòa nhà, nhưng lão Trí cũng kịp nhận ra mùi thơm của thục địa, hoài sơn, kỷ tử,…thoang thoảng tỏa khắp nơi.
– Xin chào, tôi có hẹn với giám đốc Kha, cảm phiền cô thông báo giúp.
Lời nói của Ngộ Trí lão sư làm cô lễ tân giật mình, vội vàng bỏ điện thoại xuống và hỏi lại:
– Vâng, xin hỏi bác tên gì để cháu báo lại ạ.
Lão Trí đáp lại cô gái:
– Tôi tên Trí, bên dược Nam Hà.
Sau cuộc gọi thông báo, Ngộ Trí lão sư được cô lễ tân mời ngồi ở phòng đợi do giám đốc Kha đang có cuộc họp. Ngộ Trí lão sư lấy làm không hài lòng do cuộc gặp của ông đã được hẹn trước, tuy nhiên không tỏ thái độ mà vẫn vui vẻ chờ đợi, trong lòng nghĩ chắc họ có việc đột xuất thật. Ngồi xuống sô pha, Ngộ Trí lão sư liếc nhìn một vòng cách bài trí khu nhà, cũng như không gian tổng thể của công ty, trong lòng lão Trí thầm nhủ:
– Đất Lạng Sơn đúng là không kết mạch, con người có lẽ cũng không có nhiều lòng tin vào tâm linh.
Công ty này bố cục phong thủy tuy không nói là xấu nhưng sắp xếp quá ư là lộn xộn, khí mạch tuy có tụ nhưng cũng bị tiêu tán, ắt hẳn mệnh số Tử Vi vị giám đốc này phải đắc thời vận mới làm nên cơ đồ như vậy. Bằng không khó có thể phát tài với bố cục phong thủy nơi này.
Hơn 20 phút trôi qua, thái độ của Ngộ Trí lão sư từ bình tĩnh dần chuyển sang không hài lòng. Ông
đứng dậy ra bàn hỏi cô gái lễ tân:
– Phiền cô báo lại có người bên dược Nam Hà đã hẹn gặp từ trước.
Cô gái lễ tân khuôn mặt có phần hơi bối rối, gật đầu dạ vâng với lão Trí rồi tay cầm điện thoại gọi cho một ai đó. Sau mấy cuộc gọi liên tục, cô ta đi ra chỗ lão Trí ngồi, rồi luống cuống thông báo:
– Xin lỗi bác, giám đốc cháu vừa đi ra ngoài có việc đột xuất rồi ạ, bác có thể cho cháu xin số điện thoại để cháu liên lạc lại được không?
Khuôn mặt của lão Trí nhất thời tỏ ra thất vọng xen lẫn tức giận. Ông không hiểu tại sao một công ty
lớn như Kha Vạn lại có cách làm việc thiếu chuyên nghiệp như vậy. Đang định phát tiết một chút, nhưng lão Trí đã kịp nén cơn giận trong lòng mà nói với cô gái lễ tân:
– Thôi không cần, cám ơn cô, tôi sẽ thông báo lại với bên công ty tôi.
Để mặc cô lễ tân đứng như trời trồng với vẻ vừa bất lực, vừa ngại ngùng, lão Trí quay người bước ra, vừa đi lão Trí vừa lẩm nhẩm:
– Đúng là phong thủy có vấn đề, cứ ở lâu cái đất này thì có giàu cũng hóa thần kinh.
Đứng trước cổng công ty, đang loay hoay tính toán cho phương án tiếp theo, không biết nên chờ tổng công ty điều phối với bên Kha Vạn, hay lên xe về thẳng Hà Nội, thì đột nhiên có một cậu thanh niên từ trong nhà điều hành bước nhanh ra, tiến đến gần rồi nói với Ngộ Trí lão sư:
– Dạ chào bác, bác là người của bên dược Nam Hà phải không ạ?
Tuy đang khá bực mình, nhưng đối mặt với một chàng trai trẻ nói chuyện lễ phép như vậy, lão Trí liền
trả lời một cách từ tốn:
– Đúng, cậu là…?
Chàng thanh niên nhanh nhẹn đáp lại:
– Cháu là Vạn, phó giám đốc công ty, lúc nãy cháu vừa về tới, có lễ tân báo là người của dược Nam Hà qua làm việc, cháu vội đuổi theo ra ngoài. May quá vẫn kịp gặp bác. Xin lỗi bác vì để bác đợi lâu, cháu mời bác vào phòng để làm việc.
Nhìn chàng thanh niên một lát, Ngộ Trí lão sư gật đầu đồng ý rồi cả hai cùng trở vào phòng của Vạn.
Sau khi rót nước mời khách, không để Ngộ Trí lão sư lên tiếng, Vạn bèn giải thích:
– Mong bác thông cảm, quả là hôm nay giám đốc cháu có chút việc đột xuất nên chưa kịp thông báo lại. Nam Hà là tập đoàn lớn về y dược, công ty cháu cũng muốn thiết lập mối quan hệ bạn hàng từ lâu mà chưa có cơ hội.
Ngộ Trí lão sư lúc này mới lên tiếng:
– Chẳng hay cậu và giám đốc Kha cùng thành lập nên công ty này?
Vạn mỉm cười rồi đáp lời Ngộ Trí lão sư:
– Không giấu gì bác, cháu và giám đốc Kha là hai anh em ruột, anh trai cháu quản lý mảng về bến bãi, đi lại với chính quyền và các bạn hàng bên Trung Quốc, cháu thì chủ yếu là về phát triển thị trường. Công ty này vốn trước kìa là do anh cháu một mình gây dựng, cháu chỉ về đây hỗ trợ từ lúc chuyển đến địa điểm mới này, cũng được 5,7 năm rồi bác ạ.
Lúc này lão Trí mới gật gù ra vẻ nắm được một điều gì đó, lão Trí bèn hỏi tiếp:
– Xin lỗi tôi có điều này nhưng không biết có nên hỏi cậu không?
Vạn mỉm cười đáp:
– Vâng bác cứ hỏi ạ.
Ngộ Trí lão sư bây giờ lại nhìn quanh một lượt lần nữa như để chắc chắn, miệng lẩm nhẩm rồi mới nói:
– Có phải từ khi công ty chuyển tới địa điểm mới này, công việc của anh cậu vẫn phát triển, nhưng quản lý tiền bạc có phần không tốt, hay bị trục trặc về hàng hóa xuất nhập, tính khí anh cậu cũng có phần nóng nảy bất thường?
Khuôn mặt Vạn đang từ vui vẻ bỗng dưng chuyển sang ngạc nhiên, cậu ta tròn mắt nhìn Ngộ Trí lão sư, sau đó cậu liền hỏi lại:
– Ồ, bác có tài xem phong thủy ạ. Kể ra bác nói đúng thật. Cháu ngẫm lại từ hồi chuyển về đây, công
việc công ty vẫn phát triển tốt, nhưng có phần lỏng lẻo trong điều hành, tính cách anh trai cháu dạo gần đây cũng khá bất thường bác ạ, nhưng anh trai cháu cũng không tin vào mấy chuyện này lắm, cũng có thể do phát triển nhanh quá nên không kịp thích nghi.
Nghe xong những lời Vạn nói, Ngộ Trí lão sư cười hắc hắc trong lòng rồi tự nhủ: “Những con người này, không tin thần phật cũng không sao, nhưng khi có tiền lại thành ra ngạo mạn. Ta đường đường là người do tập đoàn Nam Hà lừng lẫy cử đến, vậy mà hủy hẹn không nói một lời. Nếu ta không tỏ một chút uy nghi thì còn gì là thể diện của tập đoàn.”
Nghĩ rồi Ngộ Trí lão sư từ từ nói với phó giám đốc Vạn:
– Quả là có biết chút ít để sử dụng cho công việc, tuy nhiên tôi thấy phong thủy nơi đây sắp xếp hơi lộn xộn, e rằng nếu giám đốc cậu sống tại đây lâu sẽ ảnh hưởng tới tinh thần và sức khỏe. Còn cậu thì tuyệt đối không nên ở tại đây.
Vạn ngạc nhiên, đáp lời lão Trí:
– Đúng là hiện tại anh cháu ở đây, sau nhà điều hành, nhưng cháu ở chỗ khác, bác có thể nói giúp cháu sao lại thế không hả bác?
Ngộ Trí lão sư nghe xong, gật đầu trả lời:
– Cậu tuy thần khí cường vượng, nhưng khí sắc mệnh cung tử tôn u ám, dạo gần đây hai vợ chồng chắc cũng có bất hòa, nếu chuyển tới nơi này e rằng chuyện con cái đã khó lại càng thêm khó.
Chiếc bút trên tay Vạn bỗng dưng rơi xuống đất, chân tay cậu như rụng rời sau khi nghe xong lời nói
của Ngộ Trí lão sư. Những câu nói chạm vào nỗi đau sâu tận tâm can của cậu. Vợ chồng Vạn đã lấy nhau được hơn 5 năm, cuộc sống hạnh phúc lúc ban đầu của đôi vợ chồng son dần dần bị thay thế bởi nỗi buồn vô hạn, khi trong nhà vắng bóng tiếng trẻ thơ. Hơn 5 năm bên nhau, cũng là bằng đấy thời gian ngôi nhà của anh như một bản nhạc tiết tấu trầm buồn, thiếu những nốt vang thanh cười nói của trẻ nhỏ. Mỗi lần khi bản thân bắt gặp những bạn nhỏ đang tíu tít nô đùa với cha mẹ, anh đều thầm ước trong mái nhà của mình cũng có những tiếng cười đùa trẻ nhỏ vang lên. Nhưng thời gian trôi qua, 5 năm đằng đẵng, tổ ấm của anh vẫn chỉ lặng lẽ tiếng bước chân của hai vợ chồng đi về. Nỗi buồn đau khiến Vạn chìm vào suy tư. Tại sao, tại sao ông trời lại không ban cho anh một đứa con? Anh đã từng nhiều lần tự trách bản thân, lo sợ rằng mình không đủ sức mạnh để làm cha. Cũng đã từng không ít lần muốn kết thúc cuộc hôn nhân này để giải thoát cho cả hai. Nhưng vợ anh vẫn kiên trì ở bên cạnh anh, động viên an ủi và hy vọng vào những cố gắng không mệt mỏi của hai người.
Suy nghĩ và nỗi buồn trong lòng làm Vạn chợt quên đi rằng mình đang trong cuộc trao đổi với Ngộ Trí lão sư, lấy lại tinh thần, Vạn thầm nghĩ: “Người đàn ông này thật kỳ lạ, vừa tới nơi đã nói về phong thủy của công ty, rồi còn biết cả việc công ty vận hành không tốt, anh trai mình sinh hoạt luôn tại đây. Có thông tin về việc này để mà nói hoàn toàn không khó. Nhưng việc vợ chồng bất hòa và mình khó sinh con thì quả là khó hiểu, đây là vấn đề mình và gia đình luôn giấu kín, người ngoài khó biết được. Thôi thì có bệnh đành vái tứ phương, cứ xem ý tứ của người này thế nào rồi tính, biết đâu mình có duyên gặp kỳ nhân lại có phương thuốc hay.”
Vạn nghĩ thầm một lúc, rồi kể lại sự tình vợ chồng anh với lão Trí, sau đó khẩn khoản nói:
– Việc này nếu có thể xin bác chỉ giúp cháu phương cách thay đổi, nếu việc này thành công thì đây
chẳng khác nào công ơn tái sinh vậy.
Nghe xong những lời bộc bạch từ tận tâm can, lão Trí nhìn Vạn chăm chú, nhận thấy tuy mệnh cung tử tôn u ám, nhưng không đến nỗi phải tuyệt tự, hơn nữa khí sắc cương chính, vốn là người thanh trực giữ chữ tín, nên thật lòng muốn giúp cậu ta, bèn nói với Vạn:
– Sau khi xong việc có thể dẫn ta tới xem qua nhà cậu một lát được không?
Vạn gật đầu lia lịa bằng lòng. Sau khi cuộc trao đổi công việc kết thúc, cậu ta đưa Ngộ Trí lão sư tới căn nhà mình ở trong một khu dân cư mới ngay tại trung tâm thành phố.
Đến nơi, Ngộ Trí lão sư tỉ mỉ xem xét kỹ lưỡng địa hình xung quanh. Ngôi nhà nằm giữa con đường lớn, bên trong khá rộng rãi, đồ vật bày biện la liệt không tuân theo phương hướng ngũ hành. Ngộ Trí lão sư liên tục chuyển qua trái, rồi lại chuyển qua phải, định vị đo đạc la bàn. Hết đông rồi sang tây, ghi ghi chép chép mất đâu đó gần tiếng đồng hồ mới kiểm tra hết tất cả các phương vị chung quanh ngôi nhà, mất rất nhiều tinh lực. Thấy vậy, Vạn bèn nói vợ vào trong lấy chút nước ép cùng chiếc khăn lạnh mang ra tiếp sức cho lão Trí. Đo đạc xong, lão Trí lấy chiếc khăn lau quanh trán, ngồi xuống im lặng một lúc lâu rồi ngẩng lên nhìn Vạn nói:
– Phàm xây nhà ở, theo quan điểm của các nhà địa lý, ngoại trừ hình cục cơ bản ra, cần phải bố trí sắp xếp bên trong làm sao để nạp khí. Phương vị giữa nhà với nhà, cách cục tương bổ tương thành, mới có thể làm cho ngôi nhà bình an, chủ nhà hạnh phúc. Nhưng theo tôi thấy, khí cục, phương vị của vận trạch đang bị sai lệch, Chấn cung và Tốn cung vốn là phương vị tử tôn trong bát trạch của ngôi nhà lại hoàn toàn bị bế khí, không hề lưu chuyển. Phòng ngủ của vợ chồng cậu cũng sắp xếp sai lệch phương vị. Nên việc ở tại đây lâu ngày sẽ làm ảnh hưởng tới việc sinh nở, gia chủ mệt mỏi, tinh khí thần bị suy giảm, dẫn đến cãi vã mâu thuẫn. Dù vận số tốt cũng nhất định có hao tán.
Lời nói của Ngộ Trí lão sư làm cho Vạn sợ đến toát mồ hôi lạnh, nghĩ thầm: “Tài quá, chỉ cần một chiếc la bàn đo đạc mà có thể nói chính xác những gì gia đình mình trải qua trong mấy năm gần đây. Đúng là từ hồi chuyển về đây tinh thần mình luôn có phần mệt mỏi, dễ nóng giận cáu gắt, cộng thêm với áp lực con cái làm mọi việc ngày càng trầm trọng.”
Thấy Vạn tinh thần có vẻ bất an, Ngộ Trí lão sư xua tay nói:
– Đừng lo, tuy hình cục có chút vấn đề, nhưng chỉ trong phương diện bày bố, ta sẽ có phương án giúp cậu bố trí lại tư gia, hy vọng có thể hóa giải vấn đề của cậu.
Nói rồi Ngộ Trí lão sư lấy trong chiếc túi vải ra 3 mảnh giấy, một mảnh giấy lớn màu trắng và hai mảnh giấy nhỏ màu vàng. Mảnh giấy trắng ông dùng để ghi chú những vị trí cần thay đổi sắp xếp trong ngôi nhà, hai mảnh giấy vàng còn lại, Ngộ Trí lão sư viết gì đó bằng cây bút lông của mình, sau đó đưa cho Vạn, nói nhỏ vào tai anh dặn dò:
– Như thế, … như thế…
Vạn nghe xong lời dặn dò, cầm ba tờ giấy nâng niu trong tay rồi cẩn thận cất, rối rít cảm ơn Ngộ Trí lão sư. Lão Trí từ chối lời mời ăn trưa của Vạn để anh có thể tập trung vào công việc và dọn dẹp nhà cửa, còn ông thì quay lại thị trấn Đồng Đăng để thăm người bạn cũ.
Ba hôm kể từ khi Vạn hoàn thành công việc sắp xếp bài trí lại ngôi nhà, anh vô cùng vui sướng và cũng không ngờ những gì Ngộ Trí lão sư bảo cho lại linh nghiệm như vậy. Hai vợ chồng anh thường ngày vẫn việc ai nấy làm, chỉ gặp nhau lúc buổi tối đi ngủ, buổi sớm đi làm và bữa cơm chiều, sau đó thì mỗi người lại một việc. Có những hôm anh bận tiếp khách hoặc phải đi tỉnh thì may ra vợ chồng gặp nhau được lúc tối muộn thôi. Ấy vậy mà hôm nay mọi chuyện diễn ra như một phép màu, Vạn cảm thấy trong nhà như có một luồng sinh khí mới, vợ anh mấy hôm nay tự dưng vui vẻ hẳn, sáng nay lại dậy sớm đi chợ rồi nhắn anh trưa về ăn cơm, không khí trong nhà như có một nguồn năng lượng vô hình nào đó thổi vào, khiến cho tâm lý tình cảm của cả anh và vợ tốt hơn trước, cả hai cười nói chia sẻ nhiều chuyện hơn, tình cảm tốt hơn thời gian trước rất nhiều, nếu so sánh thì quả là một trời một vực. Tự mình gọi điện thuật lại với Ngộ Trí lão sư trong vui sướng, Vạn liên tục cảm ơn lão sư đã giúp đỡ mình và gia đình. Ngộ Trí lão sư từ tốn đáp lại ở đầu dây bên kia:
– Tốt rồi, tốt rồi, vậy là bước đầu đã khả quan, chỉ còn chờ tối nay nữa thôi. Nhớ làm theo các bước ta dặn.
Dạ vâng một hồi, Vạn cúp máy. Khi biết mình có cơ hội sinh con, lòng anh như bừng cháy lên bởi niềm vui sướng. Đó không chỉ là một tin vui bình thường, mà là một tin vui đổi đời, thay đổi cả tương lai của anh. Những năm tháng mong mỏi, đợi chờ, cuối cùng cũng đến lúc anh có thể nắm bắt lấy giấc mơ sẽ trở thành một người cha. Trong trái tim anh, có một làn sóng cảm xúc tràn đầy hy vọng. Anh tin tưởng rằng mình sẽ có một đứa con, một phần của mình, một sinh linh mà anh có thể chăm sóc, yêu thương và dành trọn vẹn tình cảm. Anh tưởng tượng về những ngày nắm chặt bàn tay nhỏ bé, hay lúc được nghe tiếng khóc chào đời, và những nụ cười đầu tiên của đứa con.
Hơn mười giờ tối hôm đó, sau khi cùng vợ xem một bộ phim, hai người cùng nhau lên phòng đi nghỉ. Không khí gia đình Vạn mấy hôm nay khá vui vẻ, vợ anh cũng ủng hộ những gì anh làm, vì dù sao cũng không mất công sức gì, mà hiệu quả thì lại thấy rõ trước mắt. Đúng 11 giờ đêm, Vạn lấy hai mảnh giấy vàng và một sợi chỉ đỏ mà Ngộ Trí lão sư đưa cho mình, cẩn thận buộc một đầu sợi chỉ với một mảnh giấy, còn đầu kia sợi chỉ buộc mảnh giấy còn lại vào cổ tay của anh. Xong xuôi đâu đó, Vạn nhẹ nhàng lên giường, quay sang hôn vợ rồi đi ngủ, miệng lẩm nhẩm cầu khấn, hy vọng phương cách của Ngộ Trí lão sư phát huy tác dụng. Tuy có chút bồn chồn lo lắng, nhưng cảm giác tin tưởng và hạnh phúc vào thành công lần này đã dẫn Vạn vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Nửa đêm, khi Vạn đang say giấc ngủ thì trời bắt đầu nổi gió. Tiếng cửa sắt trên tầng mái đập cốp vào nhau liên tục, tiếng kêu rít rít của chiếc bản lề sắt lẫn vào tiếng gió thổi vù vù làm Vạn chợt giật mình tỉnh giấc. Quay sang thấy vợ vẫn đang ngủ ngon giấc, trên tay anh vẫn nắm chặt tấm giấy vàng của Ngộ Trí lão sư, đầu bên kia tấm giấy còn lại vẫn được buộc chặt với sợi chỉ đỏ, nằm bất động trên tủ đầu giường. Vạn lồm cồm ngồi dậy, vừa ngáp ngủ vừa lẩm nhẩm:
– Chắc nãy bà xã lên phơi quần áo lại quên đóng cửa rồi.
Đang tính ngồi dậy tự mình lên đóng cửa sắt tầng thượng, nhưng cơn buồn ngủ hiện hữu cùng với
những đợt gió đã lặng, không gian yên tĩnh trở lại làm Vạn lười biếng. Anh lại ngả mình xuống giường thiếp vào giấc ngủ.
Tuy nhiên, chỉ lát sau, đám mây đen u ám bắt đầu kéo về, che phủ bầu trời. Những tiếng gió lớn dần,
rít vào nhau đan xen với tiếng mưa lách tách đập vào mái tôn. Ngoài cửa sổ, tiếng mưa dần trở nên xối xả, dồn dập, gió thổi mạnh hơn, sấm chớp đùng đùng, đánh thức Vạn tỉnh giấc. Rầm…mm, tiếng cửa sắt trên tầng thượng đập vào tường chói tai làm Vạn bật dậy theo bản năng, tiến về phía cửa phòng ngủ với ý định lên đóng chiếc cửa sắt trên tầng thượng. Nhưng khi vừa mở cửa phòng, Vạn đột nhiên bị đẩy mạnh bởi cơn gió cuồng loạn thốc tới từ hành lang, làm toàn thân anh lảo đảo ngã về phía sau, trong lúc chới với, tay phải của anh kịp nắm vào cánh cửa phòng nên cơ thể chỉ bị loạng choạng một chút. Chưa kịp định thần sau cơn gió mạnh, khi Vạn vừa mới dùng lực cổ tay, ghì chặt vào tay nắm cửa để đứng dậy. Thì bỗng nhiên, cơn gió ập đến vừa rồi như có một lực hút, hút ngược trở lại tất cả những gì đã tràn vào lúc trước. Sự việc diễn biến quá nhanh làm cho Vạn không khỏi giật mình, mới bị đẩy về phía sau vừa kịp đứng dậy, anh lại bị cơn gió hút ngược trở lại, kéo mạnh về phía trước. Quá bất ngờ và bị động, Vạn chỉ kịp giơ tay ra phía trước bám lấy lan can cầu thang trước
mặt. Trong lúc chưa kịp định thần, anh chợt phát hiện ra cơn gió đang hút bay một đầu tấm giấy vàng được buộc chỉ lên không trung. Ngay lập tức Vạn giơ cánh tay còn lại ra định chụp lấy thì một tiếng phựt.tt. Sợi chỉ đỏ bị đứt, tấm giấy vàng bị lực hút của cơn gió hút mạnh lên hướng tầng thượng phía trên trong sự bất lực của Vạn. Không chịu bỏ cuộc, Vạn bật dậy, chạy một mạch lên tầng thượng, đối với anh lúc này, tấm giấy vàng của Ngộ Trí lão sư không khác gì bảo bối, nó như hiện thân của niềm hy vọng trong lòng Vạn, niềm hy vọng về một mái ấm có đủ đầy các thành viên của một gia đình, đó là cha, mẹ và con cái. Dù dùng hết sức bình sinh chạy lên tầng thượng thật nhanh, nhưng những gì Vạn được chứng kiến chỉ là tấm giấy vàng đã bị cơn gió tàn nhẫn cuốn ra ngoài, hút vào màn đêm đen ngòm không còn dấu vết. Lúc này, từ dưới phòng ngủ vợ anh mới chạy
lên, Vạn thuật lại toàn bộ câu chuyện kỳ lạ vừa nãy cho vợ rồi buồn bã bảo:
– Đúng là ý trời, ý trời…
Vợ Vạn nghe xong trong lòng không khỏi sợ hãi, tuy nhiên vẫn cố gắng an ủi chồng:
– Thôi cứ vào nghỉ anh ạ, mai gặp Ngộ Trí lão sư kể lại đầu đuôi, em nghĩ sẽ có cách khác. Vợ chồng
mình sống hiền lành tử tế, ông trời chắc không nỡ triệt hy vọng của chúng ta.
Sáng hôm sau, tại phòng khách nhà Vạn, Ngộ Trí lão sư ngồi trầm ngâm, chốc chốc lại đưa ngón tay gõ xuống bàn, lát lại lôi bản vẽ bố trí phong thủy ra xem. Lão Trí không tìm ra lối sai trong cách bố trí, vả lại khẳng định có hiệu nghiệm vì những thay đổi rất tích cực trong sinh hoạt và tính cách của hai vợ chồng tại ngôi nhà. Đang mải mê suy nghĩ, bỗng tiếng chương trình phong thủy trong tivi lọt vào tai ông:
– Nhất mệnh, nhì vận, tam phong thủy.
Ngộ Trí lão sư lão sư bất giác ngẩng đầu lên trong vô thức, nhìn vào tivi. Bần thần một chút trong lòng, như có điều gì đó không đúng, Ngộ Trí lão sư nghĩ lại câu nói trong tivi rồi ngay lập tức nói với Vạn như nhớ ra điều gì:
– Đọc cho ta ngày giờ sinh thần của cháu.

– Ngày 19 tháng 2 âm lịch năm Ất Sửu, giờ Sửu bác ạ.
Ngộ Trí lão sư gần như không đáp lại câu trả lời của Vạn, ông nhắm mắt định, miệng lẩm nhẩm, tay
bấm bấm. Một lúc sau đột nhiên lão Trí mở mắt, ngửa đầu lên trên rồi gật gật như tìm ra một bí tịch nào đó, luôn miệng nói:
– Thần kỳ, đúng là thần kỳ, trọng yếu chính là đây.
Khuôn mặt Vạn còn chưa hết ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra thì lão Trí đã quay sang hỏi tiếp:
– Ngôi nhà này đứng tên cháu đúng không? Vả lại vợ cháu không hợp tính với bố mẹ cháu. Năm Mùi hai vợ chồng từng có thai nhưng lại không giữ được?
Một loạt câu hỏi của Ngộ Trí lão sư làm Vạn và vợ ngây ngốc, anh không thể ngờ chỉ bằng ngày tháng
năm sinh của mình mà Ngộ Trí lão sư lại có thể nói đúng những chuyện của gia đình như vậy, những chuyện mà người ngoài hoàn toàn không biết. Vạn toát mồ hôi lạnh, trả lời lão Trí:
– Bác quả thật như đi guốc trong bụng cháu vậy, đây là những chuyện mà gia đình cháu tuyệt đối không nói cho ai. Quả thực là kỳ diệu, những gì bác nói không sai chút nào.
Ngộ Trí lão sư trầm ngâm, nhìn hai vợ chồng một lúc lâu, định nói gì lại thôi, có vẻ như có gì đó không nói lên lời. Như hiểu ý, vợ Vạn cất tiếng nói với lão Trí:
– Cháu xin phép nếu có lỗ mãng, nếu có gì thấy không thỏa đáng xin bác cứ nói ạ, vợ chồng cháu chỉ
cần có con, những thứ còn lại nếu bác cần gì bọn cháu hoàn toàn có thể đáp ứng.
Vạn thấy vợ nói vậy, bản thân cũng luống cuống nói xen vào:
– Vâng, xin bác tận lực giúp đỡ vợ chồng cháu ạ, bọn cháu sẽ không quên ơn bác. Những gì bác làm mấy hôm nay bọn cháu cũng đã biết được tài nghệ của bác rồi.
Ngộ Trí lão sư nghe xong lời hai vợ chồng, vẫn mỉm cười rồi khẽ lắc đầu đáp:
– Yêu cầu của ta không khó đáp ứng, nhưng quan trọng các cháu có dám làm không, nó không phải
chuyện tiền bạc hồi đáp.
Vạn nghe xong, quả quyết trả lời:
– Xin bác cứ nói ạ, vợ chồng cháu làm được.
Lúc này Ngộ Trí lão sư mới gật đầu, rồi chậm rãi nói:
– Việc đầu tiên là cháu cần chuyển ngôi nhà này cho người khác đứng tên, việc thứ hai tạm thời chuyển tới một ngôi nhà khác ở, tốt nhất là không ở trong trung tâm thành phố nữa.
Vạn ngây người một lúc, chưa hiểu chuyện gì, quay sang nhìn vợ. Vợ anh ta cũng bất giác yên lặng
không nói gì. Nhìn cả hai vợ chồng như bị hóa đá, Ngộ Trí lão sư mới bắt đầu phân trần giải thích:
– Ta biết việc này không khó, nhưng để hai cháu thực hiện thì cần có một câu trả lời thỏa đáng. Câu trả lời đó chính là vận mệnh của cháu.
Lúc này Vạn mới bắt đầu lên tiếng, cảm giác có gì đó hơi sợ sệt:
– Vận mệnh, vận mệnh của cháu có chuyện gì hả bác?
Ngộ Trí lão sư lúc này mới giải thích tất cả:
– Quả thật lúc đầu ta có chút hồ đồ khi nghĩ chỉ cần bài bố lại phong thủy là sẽ giúp cho vợ chồng cháu sớm sinh quý tử. Nhưng hóa ra vấn đề nằm trong chính lá số của cháu, một lá số hiếm gặp. Nhất mệnh, nhì vận, tam phong thủy. Vận số của cháu Điền Trạch và Tử Tức phá cách, nếu có Điền Trạch tất khó có con. Vì vậy khi cháu có đất đai điền sản thì việc sinh nở sẽ rất khó khăn, gần như không thể. Đó cũng là lý do tại sao năm Mùi vừa rồi hai vợ chồng lại bỏ lỡ cơ hội. Năm nay nếu mau chóng chuyển nhà, không quá ba tháng sẽ có tin vui. Đó cũng là cách để hóa giải phá cách trong vận khí của cháu.
Khuôn mặt của hai vợ chồng dần dần chuyển từ căng thẳng sang vui mừng. Vì với bản thân Vạn hiện
tại, thực hiện những điều Ngộ Trí lão sư nói không hề khó, chẳng qua là cần một lý do đủ thuyết phục để cả anh và vợ có thể sắp xếp mọi chuyện. Vạn mừng rỡ nói với Ngộ Trí lão sư:
– Nếu thật sự như vậy thì chúng cháu quyết tâm làm bác ạ, việc này với người khác thì quả là phức tạp, nhưng với cháu thì không khó, chỉ cần có chút sắp xếp là được. Vậy căn nhà mới có cần yêu cầu bài trí gì không hả bác?
Ngộ Trí lão sư lắc đầu cười nhẹ rồi đáp:
– Việc đó không lo, chỉ cần ta sắp xếp một chút là được, cái quan trọng nhất là phá cách trong vận số của cháu, một khi hóa giải sẽ tự khắc hanh thông.
Hơn hai tháng sau, khi đang loay hoay với hàng tá dược liệu mới bày la liệt trên mặt bàn phòng lab,
Ngộ Trí lão sư được lễ tân điện thoại thông báo xuống sảnh có khách hàng cần gặp. Bước xuống chân cầu thang, Ngộ Trí lão sư đã thấy Vạn cùng vợ đứng chờ ở đó, khuôn mặt hân hoan. Nhìn thấy lão, hai vợ chồng Vạn nở nụ cười thật tươi tiến lại. Nhưng đột nhiên có một người đàn ông khác bước nhanh tới vượt qua hai vợ chồng, Ngộ Trí lão sư chưa kịp định thần thì người đàn đó đã tới sát gần rồi đưa tay ra nắm chặt hai tay lão, tiếng nói sang sảng:
– Ân nhân, ân nhân, xin cám ơn bác. Từ nay dược Nam Hà cần gì ở Lạng Sơn, Kha Vạn nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.
Ngộ Trí lão sư cười khổ, đang không hiểu chuyện gì thì Vạn bắt đầu phân trần:
– Giới thiệu với bác, đây là anh Kha, anh trai cháu, cũng là giám đốc công ty Kha Vạn. Hôm nay anh trai cháu đại diện công ty tới để ký hợp đồng liên kết cung ứng dược liệu với dược Nam Hà, còn riêng vợ chồng cháu lên đây, là để thăm và báo tin vui, vợ cháu đã có bầu được 4 tuần rồi ạ.
Ngộ Trí lão sư vui mừng đáp lời:
– Tốt, tốt quá, chúc mừng gia đình đã có tin vui, nào mời mọi người ngồi xuống rồi từ từ nói.

Ngộ Trí lão sư, giám đốc Kha cùng hai vợ chồng Vạn nói cười làm huyên náo một góc sảnh công ty. Kể mới biết, ngay khi Ngộ Trí lão sư rời đi, Vạn đã thu xếp sang tên mảnh đất và ngôi nhà cho anh trai mình, giám đốc Kha cũng mua ngay một ngôi nhà khang trang đầy đủ tiện nghi cho cậu em về ở, tất nhiên là vẫn đứng tên của Kha. Mọi chuyện cứ thế trôi qua cho đến cách đây 3 ngày, trong bữa cỗ của đại gia đình, vợ Vạn bỗng dưng nôn khan rồi chạy vào nhà vệ sinh khiến cả nhà lo lắng thấp thỏm, khuôn mặt ai cũng tỏ vẻ chờ đợi, trong đó Vạn là người hy vọng nhất. Anh luôn miệng lẩm nhẩm cầu khấn trời phật ban cho anh đứa con. Khi vợ anh bước ra khỏi nhà vệ sinh, không khí cả gia đình nín lặng, đảo mắt một vòng quanh mọi người làm vẻ căng thẳng, nhưng rồi bà xã Vạn chợt giơ hai ngón tay lên cùng với chiếc que thử thai, kèm theo nụ cười rạng rỡ. Cả gia đình Vạn như vỡ òa trong sung sướng, mọi người ôm chầm lấy nhau chúc mừng, Vạn thì chạy tới nhấc bổng vợ lên xoay mấy vòng để thể hiện sự vui mừng hết cỡ.
Trong suốt câu chuyện vui mà Vạn kể lại với Ngộ Trí lão sư, mắt anh lúc nào cũng ngân ngấn lệ. Đó là sự hạnh phúc, niềm vui được cháy bùng sau bao ngày chờ đợi, niềm vui của người đàn ông sắp được làm cha, niềm vui của người sắp được bế ẵm trên tay giọt máu của mình, thứ cảm giác mà không gì miêu tả được. Còn Ngộ Trí lão sư, niềm vui của ông tuy giản dị nhưng lại thật to lớn: Vừa giúp được công ty phát triển, đa dạng nguồn cung cấp dược liệu, vừa dùng chính những tâm pháp của Tử Vi Đẩu Số, Khâm Thiên Tứ Hóa mà sư phụ ông – Huyền Nhạc tiên nhân truyền dạy để có thể giúp đời, giúp người.

Trả lời