Từ thị trấn Tân Lập xuôi theo quốc lộ 217 chừng 30km, xe của Ngộ Trí lão sư bắt đầu rẽ vào đường Hồ Chí Minh từ thị trấn Cẩm Thủy. Tuyến giao thông Bắc Nam hiện nay gồm bốn con đường huyết mạch. Ngoài ba con đường men theo phía đồng bằng ven biển phía đông là quốc lộ 1A, cao tốc Bắc – Nam CT 01, đường ven biển Việt Nam thì đường Hồ Chí Minh chính là công trình trọng điểm quốc gia, kết nối trục phía Tây của đất nước, nơi địa hình có phần hiểm trở và khó khăn hơn. Với mục đích là Phát triển kinh tế các tỉnh thành phía Tây Việt Nam.
Khoảng 2 tiếng sau khi xuất phát, ba người đã có mặt tại chân núi Na Sơn, nơi người xưa vẫn thường hay nói “Na Sơn lương địa kỳ nhân khả dĩ dung thân” – đây chính là câu nói miêu tả vẹn toàn nhất về núi Nưa, một trong ba đại huyệt mạch của giang sơn Đại Việt. Đây chính là ngọn núi cao nhất trong số bảy ngọn núi quy tụ, xếp liền kề nhau. Mạch núi bắt nguồn từ dải Trường Sơn, vươn về phía biển theo hướng Tây Bắc – Đông Nam. Tương truyền rằng, nơi đây xưa kia, dưới tán rừng già nhiệt đới xứ Thanh, khi mùa mưa tới, đây đó phủ xanh bạt ngàn cây Nưa. Loại cây thảo, mọc thẳng đứng, thân
xốp như dọc mùng, xốp hơn đệm mút hiện đại. Khi khô hạn, hoặc giữa trưa nắng lửa gió lửa, thân cây mềm nhũn héo xìu. Ðêm về, khí trời mát mẻ, thân cây bỗng dựng dậy, rắn chắc, phổng phao. Thân cây Nưa, đặc biệt củ Nưa là một loại thuốc quý tăng cường sinh lực và thể trạng.
Từ chân núi Nưa lên đỉnh Am Tiên chỉ quãng độ 4, 5km. Đường lên núi mùa này ít người qua lại, làm cho không gian xung quanh mang một vẻ đẹp u tịch, hoang sơ và huyền bí. Những làn sương mờ ảo thi thoảng lại ùa vào con đường quanh co, bám vào sườn núi càng làm cho cảnh sắc nơi này càng thêm mờ ảo, mộng mị.
Bước xuống xe, vừa đặt chân xuống đỉnh Am Tiên, Ngộ Trí lão sư đột nhiên cảm giác hơi choáng váng, ông tưởng rằng dạo gần đây do di chuyển nhiều nên có thể bị say xe. Nhưng hóa ra không phải, sau khi định thần lại. Lão Trí mới biết đó chính là do năng lượng tại huyệt đạo này phát ra. Đối với những người như ông, sự cảm nhận về năng lượng và những trường khí xung quanh vô cùng nhạy cảm và rõ nét. Bước vài bước chân, ông đã lẩm nhẩm trong miệng:
– Quả không hổ danh là linh huyệt của Đại Việt, nguồn năng lượng này thật phi thường. Lát nữa
mình sẽ tranh thủ thiền định tại đây, nạp một chút linh khí vào cơ thể.
Trên đỉnh Am Tiên, dễ phải có đến nghìn cây cổ thụ được du khách thập phương cúng tiến. Những cây đa, bồ đề, lộc vừng, sung… được trồng san sát nhau. Có những gốc bồ đề lâu năm, rễ trồi lên cả mặt đất, thân cây xù xì, mốc meo.
Đi bộ chưa đầy trăm mét từ cổng đền, trước mặt Ngộ Trí lão sư là một bãi đất trống bằng phẳng rộng cỡ trăm mét vuông được bài trí, sắp xếp hương án nghiêm cẩn, tỉ mỉ. Ngộ Trí lão sư chắp tay vái
vọng, rồi ngồi xuống chiếc phản đá, nhắm mắt, thả lỏng cơ thể để đi vào trạng thái thiền định.
Thấy lão Trí ra hiệu, Minh và Mạnh cũng ngồi xuống nhắm mắt cùng thiền. Trong lúc định tâm, Ngộ Trí lão sư bỏ lại mọi thế sự trần gian, bỏ lại những câu chuyện của công việc, cuộc sống hàng ngày,
những chuyến đi lên Tây Bắc, biên giới… rồi cả những cuộc phiêu lưu để giúp đỡ người dân, chống lại cái ác. Tâm trí ông như được giải thoát khỏi sự ganh đua và đau khổ của cuộc sống trần thế, chỉ còn duy nhất một trạng thái tĩnh lặng và bình yên. Trong tâm trí của ông lúc này, thứ duy nhất hiện lên trong ảnh thức chỉ có sắc màu của cầu vồng, đan xen với những tia sáng lấp lánh huyền diệu phía chân trời. Những chú chim hạc ẩn hiện trong những đám mây ngũ sắc, những thác nước chảy cuồn cuộn từ lưng chừng những ngọn núi lơ lửng. Thi thoảng, trong không trung lại phát ra những thanh âm vang vọng tựa như nghìn chiếc sáo trúc cùng hòa tấu.
Trong lúc nhập thiền, khi cơ thể và trí não được thả lỏng, Ngộ Trí lão sư như cảm nhận được trong không gian bao la tiếng ồn trắng của những trận mưa rào trút xuống mặt đất. Lão Trí mở mắt, hóa ra đó chỉ là những vọng niệm của ông trong lúc ngồi thiền.
Thấy Ngộ Trí lão sư mở mắt, Minh ở cạnh mới hỏi:
– Nơi này con đọc báo chí, thấy mọi người đều ca ngợi là địa linh hả thầy?
Lão Trí nghe vậy, gật đầu nói:
– Nơi này sơn cao mà có thủy tụ, nơi núi cao mà chợt có dải đất bằng. Một mặt hướng ra phía đông là những cánh đồng bát ngát cung cấp lương thực quân nhu. Bảy viên núi xếp liền nhau tạo nên thế núi trùng điệp uốn lượn như rồng, dễ phòng thủ, khó tấn công. Chính là nơi linh thiêng trời đất hội tụ giao hòa. Nếu là người có chút ít năng lực. Đứng trên đỉnh Am Tiên này, nhất định có thể cảm thấy nguồn năng lượng mạnh mẽ, tuôn trào từ mạch khí trong đất.
Mạnh nghe vậy, tròn mắt trầm trồ hỏi tiếp:
– Thế chính đó vùng Thanh Hóa này phải có gì đặc biệt thầy nhỉ?
Ngộ Trí lão sư chậm rãi trả lời:
– Nếu sông Hồng mở ra nền văn minh của dân tộc Việt ở phía Bắc. Thì sông Mã chính là nơi tiếp nối từ nền văn hóa đồ đá cho tới nền văn hóa tiền kim khí gò trũng Hoa Lộc. Làm nên nền văn hóa Đông Sơn đồ đồng rực rỡ của Đại Việt. Đất xứ Thanh là nơi phát tích của nhiều vương triều. Cũng là nơi trọng yếu nối liền hai miền Nam Bắc. Phía Tây Bắc núi non trùng điệp, có dãy Trường Sơn và Tam
Điệp án ngữ như những bức tường phòng thủ tự nhiên vững chãi. Phía Đông có bờ biển dài nhưng khó tấn công, cách duy nhất là tiến vào trong cửa sông Mã. Phía Nam giáp Nghệ An, Hà Tĩnh với yếu huyệt đèo Ngang, nơi một người trấn giữ vạn người khó qua.
Trong lúc hai người học trò đang mải mê ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, lão Trí bèn giục:
– Thôi, đi tiếp đến đền Mai An Tiêm nào.
Trên xe, Ngộ Trí lão sư bắt đầu kể cho hai người học trò về những tích xưa của ngôi đền Mai An
Tiêm linh thiêng. Huyền tích về một thời Mai An Tiêm mở cõi, không chỉ là lời lý giải về nguồn gốc của loài dưa hấu ngọt mát, đó còn là câu chuyện về ý chí vượt khó vươn lên, về quyết tâm chinh phục khó khăn. Hiếm có nơi nào có vị thế đẹp như nơi đền thờ Mai An Tiêm tọa lạc. Đền nằm ở thế rồng chầu voi phục. Hai bên là núi cao, lưng đền tựa vào núi như một chiếc ngai vàng vững chắc. Người dân địa phương gọi ngọn núi nho nhỏ phía trước ngôi đền là núi Đầu Mong. Chính là đầu con Rồng thuộc dãy Rồng Chầu, nhưng dân địa phương vẫn hay gọi là Đầu Mong. Truyền thuyết hay kể lại rằng, mỗi khi Mai An Tiêm mong nhớ vua cha, mong nhớ quê hương, nhớ đất liền, thường hay lên ngọn núi này hướng ánh mắt về quê cha đất tổ. Khi thả dưa hấu đỏ, ngài cũng lên đây thả ra biển để gửi đến quê hương. Nên người dân vẫn gọi ngọn núi đó là núi Đầu Mong. Tức là ngọn núi mong nhớ, mong chờ.
Sau khi lễ Đền, Mạnh đưa ba người theo quốc lộ 10 tới thị trấn Phát Diệm để Ngộ Trí lão sư thăm
một người bà con cũ. Đang chợp mắt nghỉ ngơi, lão Trí bỗng giật mình tỉnh giấc vì chiếc xe phanh gấp lại. Ông quay sang nhìn thì Mạnh bèn đáp:
– Thầy ơi, xịt lốp thầy ạ. Chắc xe dính phải đinh rồi. Để con xuống xem sao.
Ba thầy trò Ngộ Trí lão sư cùng xuống xe để xem xét. Đúng là chiếc xe bị một chiếc đinh lớn xuyên vào lốp. Rất nhanh, Minh và Mạnh đã lấy dụng cụ và đồ nghề trong cốp xe ra để sửa chữa. Lúc này, Ngộ Trí lão sư mới bắt đầu quan sát xung quanh, ông bất giác ngạc nhiên, thầm nghĩ trong bụng:
– Lạ thật, vừa nãy nhắm mắt, mình lại ngủ mê, cơn mơ y như lúc ở trên đỉnh núi Nưa, một trận
mưa bão long trời lở đất. Không hiểu là ý gì?
Lão Trí đứng trên cầu Điền Hộ, nơi chiếc xe bị thủng lốp, khi đang quan sát dòng sông Càn chảy qua, ôm lấy các làng quê thôn xóm. Thì đột nhiên ông thấy một miếng đất phía mặt đê bỗng nứt ra và chìm xuống lòng sông. Ngộ Trí lão sư ngẩng mặt lên nhìn thiên tượng, sau đó tay bấm độn. Như linh tính có điều gì chẳng lành, ông đưa mắt nhìn toàn bộ con sông. Sông Càn nằm ở vùng giáp ranh
hai tỉnh Ninh Bình và Thanh Hóa. Thực chất nó là đoạn hạ lưu của bốn con sông khác trên thượng
nguồn là: sông Tống, sông Hoạt, sông Tam Điệp và sông Bút. Tuy không lớn nhưng lại kết nối thông
thủy với nhiều sông khác và trực tiếp đổ ra biển Đông tại cửa Lạch Càn. Ngộ Trí lão sư nghĩ thầm:
– Đắp đê như này quá nguy hiểm, khi xảy ra mưa bão liên tục, mực nước của con sông này sẽ
dâng lên nhanh chóng, nguy cơ sạt lở cực cao.
Khi chiếc xe được Minh và Mạnh thay lốp xong, Ngộ Trí lão sư liền bảo họ chở đi quanh các khu vực của tuyến đê sông này dọc theo địa phận xã Nga Điền để quan sát thêm. Xe đi một vài vòng, lão Trí
thầm nghĩ trong bụng:
– Con đê này ngoài chức năng phòng chống thiên tai, bão lụt, ngăn mặn trong sản xuất nông nghiệp. Còn là tuyến đường dân sinh độc đạo của xã Nga Điền, Tại sao địa phương không làm thêm
một con đường song song khác nhỉ. Nếu mưa lũ, sẽ vô cùng khó ứng cứu, hàng vạn người tại đây và các khu vực giáp ranh sẽ gặp nguy hiểm.
Minh và Mạnh thấy lão Trí cứ bắt đi đi lại lại trên con đường đê mấy lần, liền tò mò hỏi:
– Có việc gì ở đây hả thầy?
Ngộ Trí lão sư liền nói với hai cậu học trò câu chuyện mà mình gặp phải, Minh nghe xong liền nói:
– Thế hay mình cân nhắc đi thông báo với mọi người hả thầy, không thì sợ mưa lũ tới lại nguy
hiểm đến bà con.
Trầm ngâm một hồi, lão Trí bèn nói:
– Đi, đi thôi. Tới ủy ban xã.
Khi xe đến ủy ban xã Nga Sơn, lúc này đã hơn 5h chiều. Công viên chức trong xã đã tan sở, mỗi người lại tản mát một nơi, chuẩn bị ra về. Khu nhà công sở ba tầng to lớn giờ chỉ còn một vài người
đang chơi cầu lông và ông lão bảo vệ già đang tưới cây. Minh và Mạnh chờ ngoài xe, Ngộ Trí lão sư tiến tới chỗ người bảo vệ đang đứng, cất tiếng hỏi:
– Chào bác, bác cho hỏi ông chủ tịch còn ở văn phòng không?
Người bảo vệ thấy lão Trí không phải người dân ở đây, quan sát một lúc rồi nói:
– Ông là ai, hỏi có chuyện gì?
Vì đã quá quen tác phong và thái độ làm việc của các ban ngành sở tại, kể cả là những người có chức vụ dù thấp nhất. Ngộ Trí lão sư vui vẻ đáp lại:
– Tôi công tác bên huyện Bá Thước, tới có chút công chuyện gặp chủ tịch. Đường xa quá nên tới
muộn, bác thông cảm.
Thấy cùng là người ủy ban, thái độ của người bảo vệ khác hẳn. Ông ta tươi cười, trả lời Ngộ Trí lão sư:
– Lãnh đạo vừa họp xong, chắc đang trong phòng, anh vào nhanh còn kịp, đi lên tầng rẽ trái nhé.
Ngộ Trí lão sư mỉm cười cám ơn ông bảo vệ. Tiến vội về phía tòa nhà. Sau 2 lần gõ cửa, bên trong
căn phòng chủ tịch vang lên tiếng nói:
– Mời vào.
Ngộ Trí lão sư bước vào. Khác với nét cũ kĩ của toàn bộ toà nhà, lão Trí khá bất ngờ vì vẻ sang trọng và hiện đại của căn phòng. Tuy chỉ độ 40m2, nhưng căn phòng của ông chủ tịch được ốp sàn gỗ loại cao cấp, bên trên được trải thảm. Chiếc bàn làm việc với họa tiết trống đồng được làm từ gỗ đỏ nguyên khối, được đặt ở trung tâm căn phòng, phía sau là một bức tranh trống đồng chạm khắc tinh
xảo, uy nghi, cao gần bằng một người trưởng thành. Trên mặt bàn là một bức tượng Hưng Đạo Vương bằng đá cẩm thạch. Ngoài ra còn rất nhiều những đồ trang trí cầu kỳ được đặt trong phòng. Ngộ Trí lão sư lẩm nhẩm trong đầu:
– Khu Nga Sơn này cũng không thể nói là giàu có, tại sao một người quan xã lại có thể có điều kiện làm việc xa hoa đến vậy.
Ngộ Trí lão sư chủ động tiến tới gần bàn làm việc rồi nói:
– Chào chủ tịch, tôi có chuyện…
Câu nói của lão Trí chưa kịp kết thúc, thì vị chủ tịch đã cắt lời:
– Mời anh ngồi, chờ tôi một chút.
Mặt vị lãnh đạo vẫn chăm chú nhìn vào cuốn sổ, không thèm ngẩng lên nhìn Ngộ Trí lão sư. Loại
tình huống này, lão Trí biết mình nhất định đã bị làm khó. Nếu ông không khéo léo xử lý, chắc chắn sẽ bị tìm lý do để mời về. Nghĩ đến tai họa trước mặt, ông bên nín nhịn, ngồi chờ vị chủ tịch xong việc.
20 phút trôi qua, căn phòng im lặng như tờ, chỉ có tiếng sột soạt của chiếc bút máy cọ vào mặt giấy, tiếng gõ cạch cạch của bàn phím máy tính. Đối với vị chủ tịch kia, dường như chưa hề có sự xuất hiện của người thứ dân đang chờ đợi trên bàn trà.
Tiếng kích chuột như bị ngắt quãng, vị chủ tịch đảo mắt, liếc nhìn vị khách chiều muộn đang ngồi trong phòng. Một người đàn ông ngoài ngũ tuần, nhưng dường như già hơn tuổi, dáng vẻ mảnh khảnh, hơi gầy, chiếc túi vải như chứa một vật gì quý giá, luôn được ông ta giữ chặt trong lòng. Người đàn ông này hình như không phải người địa phương mình, tuy ăn mặc đơn sơ, nhưng khí độ và ánh mắt đều vô cùng phi phàm, làm cho người đối diện cảm thấy không giận mà uy. Quả thực không phải người tầm thường. Hay ông ta lại là một vị quan nào trên cao đang đi thị sát? Nghĩ vậy, vị chủ tịch liền hạ bút, kéo ghế đứng dậy ra tiếp chuyện Ngộ Trí lão sư, thái độ cũng có chút thay đổi:
– Hiện đã hết giờ làm việc, xin hỏi anh là?
Ngộ Trí lão sư thấy vị chủ tịch tiến tới, liền đứng dậy, bắt tay ông ta rồi bắt đầu giải thích:
– Chào chủ tịch, xin lỗi anh vì đã muộn mà lại qua đường đột không hẹn trước. Nhưng tôi có chuyện cấp bách, mong anh bớt chút thời gian lắng nghe.
Vị chủ tịch nghe xong, không nhanh không chậm, nói với Ngộ Trí lão sư:
– Vâng, xin hỏi anh đang công tác tại đâu, có chuyện gì cấp bách?
Do quá nóng ruột, không đợi được vị chủ tịch kia, lão Trí bèn nói:
– Tôi tên là Trí. Làm việc tại tập đoàn dược Nam Hà, chuyên về nghiên cứu cây dược liệu và thổ nhưỡng, cũng có chút hiểu biết về thủy văn khí tượng và địa chất. Mấy hôm nay đi qua xã ta, tôi thấy
rất nhiều hiện tượng thời tiết lạ. E rằng chỉ 2,3 ngày tới ắt có mưa lớn khiến nước lũ dâng cao, khiến
nhiều khu vực đê rơi vào tình trạng nguy hiểm.
Lời nói của Ngộ Trí lão sư tuy rất nhỏ nhẹ, dè chừng, nhưng đột nhiên khi nghe xong, vị chủ tịch bỗng nhăn mặt, đập bàn nói lớn:
– Hồ đồ, anh từ đâu xông tới, nói năng không chút suy nghĩ. Trời đang nắng đẹp, lấy đâu ra mưa. Dự báo thời tiết cũng chẳng nói gì. Vả lại, tuyến đê sông Càn mới được xã tu sửa, làm sao có chuyện nguy hiểm. Nếu không còn chuyện gì khác thì mời anh về cho. Mai cần gì anh có thể lên bộ phận một cửa.
Trước thái độ thay đổi đột ngột của vị chủ tịch, lão Trí ngạc nhiên, trong bụng thầm nghĩ:
– Mình đang nói chuyện bình thường, bỗng nhiên nhắc tới việc đê điều là lập tức hắn ta tức giận. Thần sắc có chút hoảng loạn. Rõ ràng có vấn đề gì đó.
Nghĩ vậy, Ngộ Trí lão sư không chịu khoanh tay đứng yên. Bèn quan sát hình tướng của vị chủ tịch kia từ trên xuống dưới, sau đó trả lời, giọng nói vẫn vô cùng lễ độ:
– Nếu có gì thất lễ mong anh bỏ quá. Vì việc này có đôi chút đường đột, nhưng thật sự là rất quan trọng tới tính mạng của rất nhiều bà con nhân dân. Chỉ mong chủ tịch bớt chút thời gian cho người đi kiểm tra các tuyến đê để gia cố. Có như vậy bách tính sẽ đội ơn muôn phần. Cũng làm tăng phước báu của bản thân, có thể làm cho chứng bệnh đại tràng của chủ tịch thuyên giảm.
Đang vô cùng khó chịu với Ngộ Trí lão sư, vị chủ tịch bỗng thay đổi sắc mặt sau câu nói ấy. Nghĩ
rồi vị chủ tịch hạ giọng, có ý dò hỏi:
– Sao ai lại đặt điều với bác về tôi như vậy. Tôi có bị đại tràng đâu. Bác nhầm rồi.
Ngộ Trí lão sư mỉm cười rồi đột nhiên đứng dậy nói:
– Khi tôi bước vào phòng, đã phát hiện ra thần khí của chủ tịch có chút hao kém. Khí huyết sinh không đủ, ắt tỳ thận dương có vấn đề. Cho nên, nếu không lầm chủ tịch sẽ dễ bị đau bụng dưới hạ vị, đi ngoài phân sống. Bụng và tay chân hay trướng lạnh. Ngoài ra, chủ tịch hiện tại tuy là quan phụ mẫu một nơi, nhưng tôi nhìn sắc mặt có thấy tà khí đang xâm chiếm cung quan lộ. Nếu để ma tâm lấn át thì con đường quan lộ ắt bị bế tắc. Còn nữa, mấy năm sắp tới nên quản quý tử cho tốt, tránh ở xa phá phách.
Nói xong, Ngộ Trí lão sư đứng dậy cúi chào rồi quay lưng ra về. Trong lòng lão Trí đã tính toán một phương án khác để cậy nhờ người có thể đứng ra xử lý được tai họa này. Ông không còn trông chờ
gì vào tay chủ tịch kia nữa. Không hiểu sao, ông không hề có thiện cảm với con người này. Ở phía
ngược lại, vị chủ tịch kia như bị mấy lời nói của Ngộ Trí lão sư làm cho á khẩu. Hắn ta há hốc mồm,
không nói được gì, và cũng không thể hiểu được tại sao. Một người lạ hoắc ở đâu tự nhiên xông vào
phòng làm việc, nói về chuyện mưa lũ, rồi sau đó nói mọi thứ về chính bản thân hắn, không hề sai. Từ chứng bệnh nan y của hắn, thể trạng của hắn thời gian gần đây, rồi cả chuyện đứa con trai bất trị đang học đại học. Quan trọng nhất, chính là việc Ngộ Trí lão sư cảnh báo hắn về việc có vận xui xâm phạm vào đường quan lộ.
Đang mải mê với hàng trăm luồng suy nghĩ, đắn đo về việc không biết người đàn ông kia có biết
những việc khuất tất mình mới làm hay không. Tay chủ tịch chợt nhìn ra Ngộ Trí lão sư đang đi gần ra khỏi cửa phòng. Chợt nghĩ ra điều gì, hắn ta gọi giật lại:
– Khoan đã, anh dừng bước cho.
Tiếng gọi với khiến Ngộ Trí lão sư dừng bước chân, quay lại nhìn tay chủ tịch. Lúc này thái độ
của hắn đã khác hẳn. Nhẹ nhàng tiến đến gần lão Trí, giọng nói nhỏ nhẹ, thân mật bắt đầu xuất hiện:
– Quả thật do không biết anh là ai, nên tôi cũng có ít nhiều đắn đo. Nhưng những gì anh vừa nói về chứng bệnh đại tràng của tôi thì đúng, không sai chút nào. Nếu có thể, xin anh kiểm tra một chút
về sức khỏe giúp tôi được không. Nhân tiện có thể xem giúp về thằng con trai của tôi nữa thì thật tốt.
Đến lúc này, Ngộ Trí lão sư quả thật đã chán ghét tên chủ tịch này đến tận cổ. Đường đường là một viên quan phụ mẫu đứng đầu một xã, quản lý hàng vạn nhân khẩu. Thế nhưng thứ duy nhất khiến
hắn quan tâm trong vô số thông tin lão Trí cung cấp, vẫn chỉ là sức khỏe của bản thân và an nguy của cậu con trai. Không mảy may một chút suy tư cho bà con nhân dân. Nhưng biết đâu giúp hắn, hắn lại có thể hồi tâm chuyển ý, hỗ trợ lão Trí ít nhiều trong chuyện lần này. Thời gian không có nhiều, hắn cũng là điểm nối quan trọng của toàn hệ thống chính trị ở nơi này. Nghĩ vậy, Ngộ Trí lão sư bèn nói:
– Chủ tịch có thể cho tôi xin ngày giờ sinh thần được không, hy vọng tôi có thể giúp gì đó.
Tay chủ tịch vội vàng nói ngày giờ sinh cho Ngộ Trí lão sư. Lão Trí bắt đầu nhắm mắt, tay bấm
độn. Một lát sau cất tiếng nói:
– Có ba việc chủ tịch lưu ý cho. Thứ nhất, năm nay mọi chuyện công việc của chủ tịch đều biến động liên quan bản thân, chỉ có thể dùng phúc đức và tâm đức để hóa giải việc xấu. Làm được vậy, tâm bệnh ắt sẽ khỏi. Thứ hai, không nên làm việc gì tổn hại đến chúng sinh đồng bào, nếu không ắt bị quả báo, khả năng dính về luật pháp. Thứ ba, với người khác thì tiền bạc là bảo bối, nhưng với chủ tịch thì tiền bạc là bệnh tật, càng nhiều tiền thì càng nhiều bệnh.
Những lời này của Ngộ Trí lão sư thật sự không làm tay chủ tịch quá lo lắng. Hắn có vẻ thấy chuyện này hoang đường nhảm nhí, bèn đáp xã giao:
– Cám ơn anh, tôi sẽ lưu ý mấy điều anh nói.
Biết bị mời khéo khỏi phòng, Ngộ Trí lão sư chào tay chủ tịch xã rồi ra về. Đến cửa, lão Trí lại quay lại, cố gắng nói nốt câu cuối với hắn:
– Mong anh nhớ lời tôi, cho người đi kiểm tra đê điều, nếu không ắt có họa lớn.
Tâm trạng vừa lo lắng, vừa buồn bực. Ngộ Trí lão sư lững thững bước chậm ra ngoài cổng trụ sở. Người bảo vệ già vẫn chăm chỉ cắt tỉa mấy bụi hồng dại. Như nghĩ ra điều gì đó, lão Trí tiến tới chỗ
ông ta, rút ra bao thuốc lấy một điếu rồi đưa cho người bảo vệ, miệng tươi cười nói:
– Mời bác nghỉ tay làm điếu thuốc. Bác tỉ mỉ thật, trụ sở không có bác khéo cây cối mỗi chỗ một hướng.
Thấy vị khách lạ ở đâu đột nhiên khen mình. Người bảo vệ già vui vẻ nhận lấy điếu thuốc, châm
lửa rồi gật gù nói:
– Anh đúng tinh ý, ở đây có tôi đỡ tốn bao tiền chăm sóc cây cối, mà an ninh an toàn cứ gọi là
cực kỳ. Thế anh gặp lãnh đạo chưa, có được việc không?
Thấy người bảo vệ già có vẻ thân thiện hơn, Ngộ Trí lão sư liền vui vẻ nói, nhưng trong giọng
nói tỏ vẻ có ít nhiều trăn trở:
– Việc công ấy mà bác, cứ tà tà làm. Có phải việc tư đâu mà các lãnh đạo quan tâm.
Người bảo vệ nhìn Ngộ Trí lão sư, cười tủm tỉm, giọng đầy ẩn ý:
– Tư hay công mà không quan tâm lãnh đạo kịp thời thì làm sao mà trôi việc được. Mà ông đến
làm việc vấn đề gì thế?
Ngộ Trí lão sư gật đầu tán thành:
– Đúng là gừng càng già càng cay, bác quả là người tinh tế, có khi biết mọi chuyện ở cái xã này
cũng nên.
Người bảo vệ có lẽ không mấy khi được người khác tung hô, trong lòng cao hứng, vui vẻ đáp lại:
– Haha, anh xem ra cũng người nhà nước nên nhìn chuẩn đó. Việc gì trong cái xã này tôi chả
biết. Thế đến làm việc vấn đề gì thế, có vướng ở đâu không?
Ngộ Trí lão sư thấy vậy, liền dò hỏi:
– Em làm ở cục thống kê tỉnh bác ạ, cũng là sếp bắt đi lấy số liệu đê điều mấy huyện. Các xã khác
xong hết rồi, đến xã mình thì có vẻ thủ tục hơi lâu.
Ông bảo vệ liếc nhìn lão Trí, rồi mỉm cười đầy ẩn ý:
– Anh hỏi chuyện nhạy cảm thế ai mà nói được. Thôi, đến gặp ông Công – chỉ huy trưởng quân sự xã thì may ra có thông tin. Ông đó kiểu người thế hệ cũ, tính tình liêm khiết, nên làm việc gì cũng lo lắng cho bà con nhân dân, không như lãnh đạo thời kỳ mới. Thôi, chủ tịch ra lấy xe rồi, tôi đi đây.
“Lãnh đạo thời kỳ mới”, “chuyện nhạy cảm”. Mấy câu nói đầy ẩn ý của người bảo vệ già làm Ngộ Trí lão sư không khỏi suy nghĩ. Ông biết chắc tay chủ tịch này có vấn đề gì đó, nhưng không thể đoán
ra. Chỉ biết chắc chắn rằng trong những công việc chung hàng ngày, nhất định hắn ta có thứ gì đó
khuất tất. Lão Trí lại lẩm nhẩm:
– Một tay không đáng tin, thôi bỏ qua. Mà giờ biết tìm ai bây giờ. À, Công là ai nhỉ?
Những suy nghĩ của Ngộ Trí lão sư bắt đầu trở nên mông lung. Sự việc lần này quá đường đột với ông. Nhưng nếu ông không cố gắng, thì tai họa sẽ ập đến với bà con nơi này. Đột nhiên điện thoại
lão Trí bỗng reo lên. Mở ra thì là cuộc gọi của Nghĩa. Dường như nghĩ ra được gì đó, lão Trí vui mừng
mở máy, giọng nói vô cùng gấp gáp:
– May quá, tôi không nghĩ ra cậu. Cậu có quen ai ở xã Nga Sơn, Nga Điền không? Có quen ai tên
Công làm chỉ huy quân sự ở đó không?
Nghĩa ngạc nhiên trả lời:
– Ơ, sao thế hả chú. Công ạ. À, cháu có quen, anh ấy là chỉ huy trưởng quân sự bên đó, hơn cháu
vài tuổi. Có việc gì hả chú, nếu cần đề sáng mai cháu đích thân qua đó đưa chú đi.
Ngộ Trí lão sư trả lời:
– Thôi không cần, chuyện dài lắm, đại thể là như thế này… Cậu chỉ cần gọi giúp tôi một cuộc
điện thoại để tôi hẹn gặp là được.
Cuộc điện thoại của Nghĩa quả thực giúp ích rất nhiều cho Ngộ Trí lão sư. 7h tối, ông có mặt tại nhà Công. Không hiểu mối quan hệ của Nghĩa và Công như thế nào. Nhưng anh ta tiếp Ngộ Trí lão sư khá chu đáo.
Rót nước xong, Công lễ phép hỏi Ngộ Trí lão sư:
– Nãy Nghĩa có gọi cho cháu, nói chú là chỗ ân tình của cậu ấy, cũng đang có việc quan trọng. Không biết cháu giúp được gì cho chú?
Ngộ Trí lão sư cũng không có nhiều thời gian để dài dòng. Khi bước vào, ông cũng đã quan sát qua dáng dấp của Công. Một người đàn ông cao ráo, dáng người hơi xương, khuôn mặt kiên định, đúng
chất con nhà binh. Ít nhiều có thể tin tưởng. Lão Trí bèn trả lời:
– Quả thực xuất hiện ở đây hơi đột ngột, nhưng chuyện này rất quan trọng. Có lẽ chỉ cậu mới có thể giúp được tôi. À không, giúp cho nhân dân xã này.
Công nghe xong, hơi ngạc nhiên. Anh trả lời lão Trí:
– Chú cứ nói đừng ngại. Cháu và Nghĩa cũng là chỗ anh em thân thiết từ lâu. Giúp được chú nhất định cháu sẽ cố gắng.
Lão Trí nghe vậy, có chút yên tâm liền cất tiếng hỏi:
– Không biết việc đê điều ở xã cậu có quản lý không?
Công nghe vậy liền nói:
– Việc thi công tu bổ cải tạo đê điều thì là trách nhiệm bên phía ủy ban và nông nghiệp. Bên quân đội cháu thì chỉ tham gia ứng cứu khi có trường hợp khẩn cấp thôi.
Ngộ Trí lão sư nghe vậy, vui mừng nói:
– Vậy tốt quá, nghĩa là nếu vỡ đê hay sạt lở thì cậu có thể điều quân đi đúng không?
Công không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn trả lời lão Trí:
– Nói là điều quân cũng có phần không đúng, vì lực lượng dân quân xã khá mỏng. Nhưng nếu
cần thiết thì có thể xin hỗ trợ từ ban chỉ huy huyện. Nhưng đê điều có vấn đề gì hả chú?
Lúc này, Ngộ Trí lão sư bắt đầu kể cho Công nghe về những sự việc ông lo ngại. Anh ta trầm
ngâm một lúc, sau đó lên tiếng:
– Chuyện này, quả thực cháu có phần khó lý giải với cấp trên. Dự báo thời tiết mấy ngày tới cũng
không hề có mưa gió gì.
Đang nói thì điện thoại Công bỗng reo lên, anh nói với Ngộ Trí lão sư:
– Là Nghĩa điện cho cháu, cháu xin phép nghe điện thoại đã.
Công bấm máy, nói chuyện với Nghĩa rất vui vẻ, bảo là đang ngồi với lão Trí. Đột nhiên một lúc sau, mặt anh có chút bất ngờ, thỉnh thoảng lại hướng mắt nhìn lão Trí, rồi lại tiếp tục câu chuyện với Nghĩa. Tầm 5 phút trôi qua, cuộc nói chuyện kết thúc, Công tắt máy rồi tiếp tục câu chuyện cùng Ngộ Trí lão sư:
– Lúc chiều Nghĩa vội quá nên chưa kể được với cháu chính chú là người đã cứu mạng Nghĩa trong vụ sập mỏ. Thật là thần kì. Không ngờ hôm nay cháu lại được ngồi với chú ở đây.
Công vừa dứt lời, một hồi sấm rền vang phá vỡ sự im lặng của màn đêm. Tiếp đó, những tia chớp ở đâu kéo đến. Mây đen bắt đầu vần vũ trên bầu trời. Gió bắt đầu thổi mạnh. Chẳng mấy chốc, những giọt mưa đầu tiên rơi xuống. Sau đó, những trận mưa ầm ầm đổ xuống không ngớt. Tiếng rào rào của những hạt mưa đập xuống nền bê tông, mái tôn lẫn vào cùng những âm thanh đì đùng khiến màn đêm trở nên lạnh lẽo và u tối. Ngộ Trí lão sư bật dậy, phi ra trước cửa nhà Công, nhìn lên trời, tay ông lại bấm bấm liên hồi, hai mắt nhíu vào nhau. Công thấy vậy, liền đứng dậy, đi theo sau lão Trí. Khuôn mặt anh ta lúc này cũng lo lắng. Tất cả những gì lão Trí nói với anh, đều đã trở thành sự thực. Rõ ràng dự báo thời tiết không đề cập sắp tới có mưa, mà cơn mưa này đổ xuống nhanh quá đỗi.
Lát sau, Ngộ Trí lão sư dừng tay, hai mắt ông nhắm nghiền lại, mặt ngẩng lên trời thở dài một
tiếng. Thấy vậy, Công sốt ruột liền cất tiếng:
– Sao hả chú, có gì không ổn ạ?
Lão Trí quay người lại, nhìn thẳng vào Công, nghiêm giọng nói:
– Không ổn rồi, mưa to lắm, sẽ mưa liên tục cả tuần nữa. Thế này nước sông Càn dâng lên cao mất.
Nghe vậy, Công có phần hoảng hốt nói:
– Ôi, không phải trận mưa nhỏ bình thường mà lại là mưa lớn kéo dài ạ? Không biết lượng nước như nào…
Ngộ Trí lão sư lắc đầu, mắt nhìn vào Công thốt lên đúng hai tiếng:
– Vỡ đê.
Công như đứng khựng lại, cả người anh bất giác như bị đóng băng. Anh ta cố gắng gằn giọng nói:
– Vỡ, vỡ đê là sao ạ? Vỡ đê sông Càn hả chú?
Ngộ Trí lão sư trả lời:
– Không còn nhiều thời gian đâu, cậu hãy lập tức cử người đi rà soát tất cả những nơi nào có nguy cơ đi. Phải gia cố lại, tập trung gia cố. Nếu không hàng vạn nhân khẩu Nga Điền này nguy mất.
Công nghe xong, chỉ lắp bắp nói:
– Vâng, vâng, để cháu đi cấp báo với chỉ đạo ngay.
Cơn mưa lớn bất ngờ tới trong đêm, cộng với việc lực lượng mỏng khiến việc phát hiện ra các khu vực có nguy cơ sạt lở rất khó khăn. Mưa liên tục như trút nước đã khiến sáng hôm sau mực nước trên sông tăng lên đáng kể. Mới mấy ngày trước, lòng sông khô cạn, có những nơi cách mặt đê vài mét, nhìn thấy cả đáy bùn. Thế mà đến trưa hôm nay, nước đã dâng lên hơn một nửa chiều cao đê, chảy mạnh về phía cửa biển.
Ở trong phòng, nhìn trời mưa tầm tã, thối đất thối cát mà ruột gan Ngộ Trí lão sư như lửa đốt. Ông giận mình không thể lao ra ngoài, đi trực tiếp xem từng mặt đê, kiểm tra từng bờ kè để giúp đỡ những anh em dân quân đang đội mưa làm nhiệm vụ. Minh và Mạnh tuy cũng là hai chàng thanh niên có sức vóc, tuy nhiên lại không thạo đường xá địa phương, cũng không xuất phát từ thôn quê, nên cũng đành phải ở trong phòng cùng lão Trí chờ đợi tin tức.
Chứng kiến toàn bộ câu chuyện, Minh và Mạnh không khỏi tò mò. Minh cất tiếng hỏi Ngộ Trí lão sư:
– Lá số ông chủ tịch có gì đặc biệt không hả thầy?
Ngộ Trí lão sư như không chú ý vào câu hỏi của cậu học trò, chỉ trả lời cộc lốc:
– Mười ba tháng tám năm bẩy bẩy. Một giờ trưa.
Mạnh và Minh nghe xong, liền lấy phần mềm ra tra lá số. Sau đó nhìn nhau, Mạnh bảo:
– Tam hào biến này, thảo nào gặp hạn là phải rồi.
Tiếng Ngộ Trí lão sư bỗng vang lên:
– Không phải cứ tam hào biến là xấu. Bên ngoài kia đâu đâu cũng tam hào biến, nhưng phải nắm rõ cái lý của nó, hiểu nó, vận dụng được nó thì mới có thể biết được sự biến hóa trong đó.
Minh nghe vậy, liền nói:
– Vâng, bọn con hiểu ý thầy ạ. Vậy trong lá số này cần chú ý gì không hả thầy?
Ngộ Trí lão sư giật mình, quay lại hỏi:
– Hả, gì cơ, chú ý gì?
Mạnh ngơ ngác trả lời lão Trí:
– Thì thầy vừa dạy chúng con về tam hào biến ấy ạ.
Lúc này Ngộ Trí lão sư mới cười khổ nói:
– Ai da, chắc nãy ta nói trong vô thức. Tự dưng nghe thấy tam hào biến nên buột miệng nói ra.
Nào, hai đứa muốn hỏi gì? Lá số tay chủ tịch à?
Thấy cả hai gật đầu, Ngộ Trí lão sư mỉm cười đáp:
– Thì kỹ pháp ở đây chính là tam hào biến. Nhưng cái lý niệm về nó thì cần có sự giác ngộ sâu
hơn. Đó chính là biến hóa về gì, cái gì biến hóa? Hai đứa nghĩ ra chưa?
Một lúc sau, cả hai đều lắc đầu. Ngộ Trí lão sư mới nói tiếp:
– Vạn tượng nhất nguyên. Mọi tự hóa đều xuất phát từ tứ hóa năm sinh. Mọi tứ hóa năm sinh đều xuất phát từ lai nhân cung. Tay chủ tịch này, Quyền tinh tọa thủ tại Nô Bộc cấp khí cho Quan Lộc,
có thể thấy rằng hắn được trợ lực từ Nô Bộc rất lớn, Quyền được sử dụng tại Quan Lộc. Sở hữu được tứ hóa năm sinh, sở hữu được Quyền, ắt các tự hóa sẽ có năng lượng cấp phát. Tức sẽ phát triển được quan lộc, công danh sự nghiệp. Tứ hóa năm sinh lại do lai nhân cung phát xạ, sinh ra Quyền tinh tại Nô Bộc. Nó cũng như sự phát triển của một cái cây vậy, từ rễ lên đến thân, thân lên đến cành, rồi cành đến lá, ra hoa, kết trái. Lai nhân cung rồi đến tứ hóa năm sinh, rồi đến niên hóa. Lần lượt truy xuất về nguồn gốc. Sẽ biết được ngọn nguồn của sự việc.
Mạnh và Minh nhìn nhau, gật gù mãi không thôi vì kiến thức uyên thâm của Ngộ Trí lão sư. Mạnh cất lời hỏi lão Trí:
– Vậy sao thầy lại nói hắn dễ dính pháp luật ạ?
Ngộ Trí lão sư nhìn hai cậu học trò, mỉm cười đáp:
– Đó chính là cái sâu xa của tam hào biến. Hiểu lý mới dụng được kỹ. Dụng thần của hắn Quyền Kỵ song tượng, động đến Quan ắt tìm đến Phụ. Mà đường quan lộ lại ngược khí với chúng sinh. Thử
hỏi cứ vơ vét của dân thì đích đến của hắn là đâu? Chính là nhà lao.
Trả lời xong hai người học trò, Ngộ Trí lão sư lại hướng ánh mắt xa xăm nhìn về phía con đê. Đã
gần giữa trưa, nhưng mặt đất không một ánh nắng. Chỉ có một màu âm u bao trùm đất trời, những cơn gió lạnh ngắt thổi không ngừng như cản bước người đi lại. Đang định lấy điện thoại ra gọi, bỗng tiếng nhạc chuông vang lên. Rút máy ra, thấy Công đang gọi tới, lão Trí vội vàng nghe máy:
– Sao, tình hình sao rồi?
Trong điện thoại chuyển tới giọng nói gấp gáp của Công:
– May quá chú ơi, may quá. Mấy anh em dân quân tìm thấy một đoạn đê tả sông Càn đang bị sạt
lở. Cháu đã thông báo cho bên chính quyền và công an tập trung vật liệu tới để lập tức gia cố.
Ngộ Trí lão sư gật đầu nói:
– Vậy tốt rồi, tốt quá rồi.
13h trưa, mưa vẫn không có dấu hiệu ngớt. Ở phía đê tả, gần 50 con người của dân quân, công an và ủy ban đang hò nhau tập trung gia cố đoạn đê bị sạt, ngăn dòng nước lũ sắp vào thôn xóm. Do mưa quá lớn, nước xoáy chảy mạnh, con đê đã bị sạt xuống một khoảng lớn, ăn sâu vào nền đường. Công đứng trên bờ đê, liên tục hô hào chỉ đạo anh em, tay chuyển từng bao cát để ném vào chỗ sạt lở. Gần chục con người buộc dây thừng nối vào nhau, mặc áo phao, dầm mình xuống dòng nước lũ, đứng quanh khu đê bị vỡ. Dùng đá hộc và rọ thép gia cố lại với nhau, ném xuống để ngăn dòng nước chảy xiết. Thi thoảng, trước dòng xoáy mạnh, lại có những người dân quân bị cuốn giật đi theo con nước, nhưng đã được những người đồng đội dùng dây thừng kéo lại.
Một ô tô phóng lại gần khu đê bị vỡ. Một người đàn ông trung niên tiến lại gần Công vỗ vai:
– Đồng chí làm tốt lắm, sự việc lần này rất may có bên quân sự xã kịp thời kiểm tra phát hiện và
chủ động chuẩn bị đề phòng. Nếu không hậu quả sẽ không biết thế nào.
Công mỉm cười, gật đầu cám ơn người đó:
– Là chức trách của tôi và mọi người trong chính quyền xã. Cám ơn bí thư đã động viên.
Lời nói vừa ngắt, người đàn ông kia quay sang nhìn chằm chằm vào tay chủ tịch xã, quát lớn:
– Ngân sách huyện mới phân bổ đầu năm để xã tu sửa đoạn đê này. Trong cuộc họp thường vụ huyện, tôi cũng nhấn mạnh tầm quan trọng của việc tu bổ đoạn đê này. Tại sao giờ như vậy, anh trả
lời tôi.
Tay chủ tịch xã mặt tái mét, không dám ngẩng đầu lên nhìn vị bí thư huyện ủy, chỉ lắp bắp hai từ:
– Em, em. Em cũng không hiểu tại sao. Mong bí thư xem xét ạ.
Vị bí thư huyện giận dữ gầm lên:
– Lập tức về viết ngay bản tường trình cho tôi, báo cáo đầy đủ các khoản thu chi. Việc này tôi sẽ
trực tiếp thẩm tra.
Tay chủ tịch bị mắng một trận, chỉ dám đứng như trời trồng chịu tội, sau khi vị bí thư huyện rời
đi. Tay chủ tịch cũng đi theo về trụ sở ủy ban.
Mấy hôm sau, mưa đã tạnh, nước lũ sau khi lên mấp mé mặt đê cũng đã rút dần do mưa ngớt.
Quả thực nếu hôm đó không được phát hiện sớm, có lẽ đã có một thảm họa xảy ra. Như vậy thì thiệt hại có thể không thể tính nổi. Những đoạn đê bị sự cố hoặc có dấu hiệu yếu mỏng cũng được huyện chỉ đạo khẩn trương tu sửa và gia cố.
Ngồi trong khu nhà của ban quân sự xã, Ngộ Trí lão sư hỏi Công:
– Tay chủ tịch sao rồi?
Công trả lời lão Trí:
– Ông Hạnh hiện tại đang bị đình chỉ chức vụ để chờ điều tra chú ạ. Mà lạ thật. lúc ông ấy gặp cháu, có nói là hối hận vì hôm đó không nghe lời chú. Thế chú nói gì với ông Hạnh thế chú?
Cả Công, Minh và Mạnh đều hướng mắt nhìn Ngộ Trí lão sư. Lão Trí thở dài trả lời Công, cũng là tiện tay giảng giải cho hai người học trò:
– Hôm đó ta đã nói với hắn hai việc, nhưng có lẽ hắn cho rằng Tử Vi chỉ là thứ tầm phào. Tuy vận
33 của hắn là thời cơ để phát triển. Nhưng nếu động đến Nô Bộc chúng sinh, nhất định sẽ bị phản ngược tác dụng, ảnh hưởng trực tiếp đến công danh sự nghiệp của hắn. Nếu hắn cứ phấn đấu sự nghiệp trong sạch thanh liêm, có lẽ sẽ còn phát triển hơn nữa. Nhưng lại tham lam, muốn tư lợi của công, nên bị gậy ông đập lưng ông. Đây chính như quả bom nhân quả của cuộc sống. Nó luôn nằm đó để chờ sẵn, chỉ cần hắn nảy lòng tham, tất sự nghiệp sẽ tiêu tán. Ngoài ra, do khí trường tương thông, nên càng nhiều tiền ắt càng nhiều bệnh.
Công như hiểu ra gì đó, hỏi lại Ngộ Trí lão sư:
– Trước đây cháu cứ nghe nhiều người hay nói cách cục lá số này sẽ đi tù, rồi sẽ chết yểu… đủ
thứ cả. E rằng không phải chú nhỉ, vẫn có thể có lựa chọn tốt hơn.
Ngộ Trí lão sư gật đầu, đáp lại:
– Chính xác, và đó chính là cách xu cát tị hung của Tử Vi. Hàng ngàn người sinh ra cùng với hắn ta, không thể đều dính vòng lao lý. Cho dù 1 người nào đó sinh ra cùng hắn, cũng hiện làm quan. Nhưng việc người đó có tâm ý tham lam tư lợi giống hắn hay không. Hoàn toàn không thể đoán định. Nhân tâm là tuy là tầng thấp nhất trong Tam Tài Thiên – Địa – Nhân. Nhưng nó cũng có thể cải hoán số phận. Một mệnh bàn lá số của con người, luôn ẩn chứa những cái bẫy cũng như những kho báu vô
hình. Chỉ là người ta có biết để tận dụng hay phòng tránh không mà thôi.
Cuộc trò chuyện nào cũng phải đến hồi kết. Ba người Ngộ Trí lão sư từ biệt Công cùng mọi người trong xã để tiếp tục cuộc hành trình. Khi xe đi đến cầu Điền Hộ, như chợt nhớ ra điều gì, NgộTrí lão sư bảo Mạnh dừng xe lại, đợi ông một lát. Sau đó lão Trí một mình đi bộ lên giữa cầu, quay người hướng về phía núi Nưa, mắt ông nhắm lại, giơ hai tay lên vái tạ như tỏ lòng biết ơn với vị thánh núi Nưa đã báo mộng cho ông về trận mưa lớn vừa rồi. Nếu không, ông cũng khó có thể dùng khả năng
ít ỏi của mình để giúp đỡ bà con ở đây. Đứng trên cầu Điền Hộ, nhìn về phía Nga Sơn cả một vùng trời quang mây tạnh, khí sắc thanh bình. Trong lòng lão Trí lại rộn lên những niềm vui nho nhỏ. Cuộc đời này, ông chỉ tâm nguyện có thể dùng hết khả năng và sức lực của mình, từng chút, từng chút một để giúp cho mọi người có được một cuộc sống tốt hơn. Như vậy là ông đã sống một cuộc đời không hề uổng phí.