THAY TRỜI HÀNH ĐẠO

Có lẽ đây là năm mà Ngộ Trí lão sư có cơ hội gắn bó nhiều hơn với đất trời Tây Bắc, vì Dược phẩm Nam Hà trong 5 năm tới có kế hoạch đẩy mạnh phát triển những dòng sản phẩm cao cấp, với đầu vào là những nguồn dược liệu quý có hàm lượng dưỡng chất tốt cho cơ thể, và đặc biệt là nguồn dược liệu đó phải được nuôi trồng và phát triển tại Việt Nam. Điểm đến lần này của Ngộ Trí lão sư chính là Lai Châu, nơi gần đây đã phát hiện và bắt đầu nuôi trồng dòng sâm có chất lượng cao, hàm lượng dưỡng chất có thể nói là sánh ngang với sâm Ngọc Linh, một loại báu vật trong rừng già của Việt Nam.
Có hai cách để di chuyển lên Lai Châu từ Hà Nội. Đó là cao tốc Hà Nội – Lào Cai, sau đó sẽ đi đèo Ô
Quy Hồ để cắt ngang từ Lào Cai sang Lai Châu. Còn trước khi có cao tốc, mọi người vẫn hay di chuyển bằng quốc lộ 32, đi xuyên qua các tỉnh Phú Thọ, Yên Bái rồi tới Lai Châu. Ngộ Trí lão sư là một người vô cùng thích thú tầm long điểm huyệt. Ngắm nhìn sông nước núi rừng là đam mê của lão Trí. Nếu lần này không phải đi gấp, có lẽ ông đã không chọn đi cao tốc. Do quãng đường khá dài, khoảng 9h đi xe nên Ngộ Trí lão sư đã chọn xuất phát vào buổi tối.
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, huyện biên giới Phong Thổ đã hiện ra trước mắt Ngộ Trí lão sư. Cửa xe
khách mở ra cũng là lúc cái mát lạnh của vùng núi cao ùa vào, tràn ngập quanh da thịt. Mặc vội chiếc áo khoác, lão Trí hít một hơi dài để nuốt trọn cái cảm giác của mảnh đất vùng cao biên giới, rồi mở điện thoại gọi cho Sùng A Páo, một người cán bộ địa chính xã Bản Lang.
Trong lúc chờ đợi, Ngộ Trí lão sư đứng trên con đường tỉnh lộ, ngắm nhìn dòng Nậm Lùng uốn lượn
xuôi dòng chảy về phía Tây Nam, bao quanh con suối và xã Bản Lang là bốn bề núi non trùng điệp. Trước kia, khi văn minh khoa học chưa về tới bản làng, những ngọn núi này chỉ mang một vẻ đẹp thuần túy, còn giờ đây nó lại chính là nơi sản sinh ra nguồn lợi kinh tế vô cùng quý báu cho nhân dân địa phương. Đó chính là giá trị kinh tế từ giống sâm Lai Châu quý hiếm và đắt đỏ.
Sau khoảng 20 phút chờ đợi, một chiếc xe Minsk từ xa phóng lại gần, trên xe là một người đàn ông trạc tầm 40. Với phong cách áo sơ mi kết hợp quần kaki giày tây, không khó để Ngộ Trí lão sư đoán ra đây chính là người cán bộ xã mà ông đã liên hệ.
– Bác Trí bên dược Nam Hà ạ?
Ngộ Trí lão sư mỉm cười, gật đầu rồi đáp lại người cán bộ nom có vẻ chất phác:
– Vâng, anh là A Páo, cán bộ xã Bản Lang?
Người đàn ông cười lớn rồi trả lời:
– Chính mình đây, mời bác Trí lên xe, mình đưa đi tham quan xung quanh chút nhỉ?
Chiếc xe “min khờ” bắt đầu lăn bánh, A Páo vừa chở Ngộ Trí lão sư đi quanh các địa điểm của xã Bản Lang, vừa kể sơ qua các vấn đề mà lão Trí quan tâm.
Phong Thổ là huyện nằm sát biên giới phía tây bắc của Việt Nam, nằm ẩn mình trong vùng địa hình núi non hùng vĩ, với những ngọn núi cao chót vót vươn lên như những bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, những dòng suối chảy róc rách chảy qua từng thung lũng xanh ngắt… Cảnh vật ở đây không chỉ đa dạng mà còn rất phong phú với rừng nguyên sinh xanh tốt bao bọc, tạo nên một bức tranh tự nhiên tuyệt đẹp. Đây là một trong những vùng đất phát triển chủ yếu nông nghiệp và cây trồng, vài năm trở lại đây được biết đến là một trong những thủ phủ của sâm Lai Châu, giống sâm rất kén về thổ nhưỡng và mang lại một giá trị kinh tế đặc biệt cao. Công việc trồng sâm cũng đã trở thành nguồn sống của nhiều người dân địa phương.
Trong những năm gần đây, huyện Phong Thổ đã phát triển mạnh mẽ hệ thống hợp tác xã sản xuất sâm Lai Châu. Những hợp tác xã này không chỉ giúp bà con nông dân trồng và chăm sóc cây sâm một cách hiệu quả mà còn tạo ra môi trường thúc đẩy sự hợp tác và chia sẻ kinh nghiệm trong việc thu hoạch và chế biến sâm. Điều này đã góp phần quan trọng vào việc nâng cao thu nhập và cuộc sống của người dân. Sâm Lai Châu không chỉ là một sản phẩm độc đáo của vùng núi cao nơi này, mà còn là niềm tự hào của tỉnh Lai Châu và cả nước Việt Nam nữa. Sự kết hợp giữa địa hình thiên nhiên độc đáo và nỗ lực của người dân địa phương đã tạo nên một huyện Phong Thổ phát triển và đầy tiềm năng.
Sau khi cùng với A Páo đi quan sát, tham quan các hợp tác xã và bà con trồng sâm riêng lẻ, Ngộ Trí lão sư trở về nhà nghỉ ở xã Khổng Lào cách đó chừng 5km. Buổi chiều ông thuê xe máy để tự mình đi tới các địa điểm trồng sâm. Mục đích chuyến đi lần này của lão Trí là có thể tìm được nguồn cung cấp sâm Lai Châu cố định cho công ty của ông.
2h chiều, sau 30 phút di chuyển và tự mình thăm thú, Ngộ Trí lão sư quyết định tới một nhà vườn của người dân bản địa chứ chưa vào ngay hợp tác xã gần đó. Thấy Ngộ Trí lão sư hỏi mua sâm, người phụ nữ dân tộc đang loay hoay chăm sóc vườn vui vẻ chạy tới, mời ông ngồi và tiếp chuyện, cất giọng tiếng Kinh khá trọ trẹ:
– Mua sâm à, sâm tốt lắm, mua nhiều không?
Ngộ Trí lão sư gật đầu trả lời:
– Có thể cho tôi xem thử được không?
Người phụ nữ không nói gì, cô ta đi vào trong nhà, lát sau mang ra một cái túi, bên trong toàn đất cát nhem nhuốc, sau đó lấy tay bốc ra mấy củ sâm, trên thân còn dính đầy đất rồi nói:
– Xem đi, nếu được đưa đến A Tống rồi mua. Nhiều loại lắm, từ 20 đến 200 triệu.
Đưa một cây sâm cỡ trung bình lên ngắm nghía, tuy nhiên Ngộ Trí lão sư thấy phần lá đã bị cắt bỏ có
vẻ lạ lạ, lại nhìn ra vườn thì đúng là toàn sâm Lai Châu. Cấu thử một phần rễ nhỏ đưa lên miệng nhấm nháp, lão Trí quay ra nhìn người phụ nữ, cảm thấy có gì không đúng. Sau một hồi kiểm tra, lão Trí cất tiếng hỏi:
– Chị đưa nhầm tôi tam thất Kim Bình à, đây không phải sâm Lai Châu.
Ngộ Trí lão sư vừa dứt lời, khuôn mặt người phụ nữ đột nhiên biến sắc, cô ta trở nên lúng túng. Sau đó to giọng nói:
– Thôi không bán đâu, về đi, về đi.
Nói rồi người phụ nữ xua tay đuổi Ngộ Trí lão sư. Khá bất ngờ trước hành động của cô ta, lão Trí đành
đứng dậy, nhưng không hề bực tức. Ngộ Trí lão sư thầm nghĩ: “Quái lạ, người này nét mặt trung thực, nhưng thần sắc lại lộ vẻ u ám buồn thương, khí đen xâm phạm cung điền trạch, nãy ta nhìn vào trong nhà, thấy có phảng phất trược khí không tốt. Không rõ nội tình ra sao.”
Suy nghĩ một lát, Ngộ Trí lão sư liền giơ tay hòa hoãn, sau đó nhẹ nhàng hỏi lại người phụ nữ kia, ý
muốn tìm nguồn cung cấp sâm lâu dài cho công ty chứ không phải mua lẻ. Tuy nhiên, người phụ nữ vẫn lắc đầu và xua tay đuổi lão về. Cánh cổng đóng lại, lão Trí nhìn người phụ nữ, nhìn vườn trồng sâm mà trong lòng ông như có một dự cảm không tốt, có thứ gì đó mờ ám đang diễn ra ở nơi này. Không chịu bỏ cuộc, lão Trí bèn nói với từ xa vào:
– Tôi là thầy thuốc, không biết có thể khám bệnh cho người nhà cô không?
Câu nói của Ngộ Trí lão sư khiến người phụ nữ đang đi vào nhà bỗng đứng khựng lại, quay đầu nhìn lão với ánh mắt vừa ngạc nhiên, vừa căng thẳng. Sau một hồi lưỡng lự suy nghĩ, cô ta từ từ đi về phía cổng, rụt rè hỏi:
– Sao, sao biết có bệnh?
Thấy có cơ hội, Ngộ Trí lão sư lên tiếng trả lời:
– Ta thấy thần sắc của cô khá u ám, khí đen xâm phạm phu thê cung, nhà phía trong lại không hề vượng khí, bị trược khí xâm nhập bất tán, nên đoán rằng khả năng chồng cô đang có bệnh nan y không thể di chuyển, chỉ có thể nằm một chỗ.
Lời nói vừa dứt, người phụ nữ vô cùng ngạc nhiên. Trong lòng cô ta không nghĩ người đàn ông trước
mặt là một thầy thuốc, mà có thể ở vùng đồng bằng cũng có những thầy phù thủy cao tay, vừa mới nhìn địa thế căn nhà và biểu hiện của cô lập tức đã biết tường tận mọi chuyện. Nhưng ông ta đã nhận bản thân là thầy thuốc, thôi cứ để ông ta xem bệnh, biết đâu…
Người phụ nữ rón rén cúi đầu, mở cổng cho Ngộ Trí lão sư, luôn miệng nói:
– Ông có thể xem bệnh cho A Sử ấy không?
Gật đầu đồng ý, lão Trí được người phụ nữ đưa vào trong nhà, nơi chồng cô ta đang nằm.
Căn nhà trình tường vuông vắn làm bằng đất có phần móng nổi lên mặt đất chừng 50cm. Mái nhà đã
được thay bằng những tấm tôn xi măng thay vì lợp bằng cây ranh trước kia. Đi qua cửa chính tầm 2m, Ngộ Trí lão sư bắt đầu cảm nhận được sự ẩm thấp của ngôi nhà, cũng như không khí có phần ngột ngạt, một thứ trược khí do những người bệnh tạo nên. Nằm trong căn phòng nhỏ phía bên trái, một người đàn ông đang thở khò khè, nét mặt mệt mỏi, thi thoảng anh ta lại cử động thân mình một cách khó khăn.
Mén – là vợ của A Sử, nói với chồng gì đó bằng tiếng dân tộc mình. A Sử quay ra nhìn lão, khẽ gật đầu, khuôn mặt ngây ngốc có nét thoáng buồn. Ngồi xuống bắt mạch và quan sát thần sắc A Sử, lão Trí quay ra nói với Mén:
– Sao lại để ở nhà lâu vậy, sao không đưa anh ấy đi chữa bệnh?
Mén nghe xong, chỉ nói một câu khô khốc:
– Làm gì có tiền, nằm chờ chết thôi.
Ngộ Trí lão sư ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ: “Quái lạ, vườn sâm kia đáng cả gia tài, sao lại bảo
không có tiền?”
Nghĩ vậy, lão Trí định nói gì đó, nhưng lại thôi. Những uẩn khúc về cây tam thất của vùng Kim Bình,
Trung Quốc sát biên giới Lai Châu vừa rồi lão Trí nếm thử, rồi lại những dòng nước mắt và câu nói bất lực của Mén đã làm cho Ngộ Trí lão sư tin chắc rằng đằng sau còn có một câu chuyện dài. Nhưng không sao, ít nhất iện tại ông có thể làm một việc đó là chữa trị cho A Sử.
Lão Trí lấy trong túi vải ra một bộ kim châm cứu, ít cồn y tế. Sau khi khử trùng xong, những mũi kim
được nhẹ nhàng châm vào từng huyệt đạo trên người A Sử. Thủ pháp của Ngộ Trí lão sư điêu luyện tới nỗi anh ta còn không biết mình đang bị kim châm vào từng thớ thịt. Sau khi châm cứu, lại tiếp tục xoa bóp bấm huyệt vô cùng cẩn thận. Mỗi ngày sau đó, Ngộ Trí lão sư dù bận việc gì cũng không quên dành ít thời gian tới nhà A Sử để tự mình trị bệnh.
Sau hơn một tháng cần mẫn đi lại, buổi hôm ấy khi mới bấm huyệt xong chưa được bao lâu, không gian căn phòng nhỏ bỗng trở nên náo động bởi tiếng kêu vang của Mén. Đôi chân bấy lâu bất động của A Sử bỗng nhiên có dấu hiệu cử động được, bắt đầu co duỗi các ngón. Mén thấy vậy, lao về phía giường, đôi bàn tay cô ta sờ nắn khắp tay chân A Sử với ánh mắt kinh ngạc và vui mừng. Mén vừa khóc, vừa đưa bàn tay lên xoa vào má chồng mình rồi nói:
– Sử ơi, sống rồi, sống rồi.
Mén quay sang nhìn Ngộ Trí lão sư, đôi mắt cùng nụ cười thay cho ngàn lời biết ơn. Ngộ Trí lão sư cũng mỉm cười gật đầu lại rồi nói:
– Bệnh này do chấn động mà dẫn tới đột quỵ, tê liệt dây thần kinh, ta đã châm cứu và bấm huyệt cho
cậu ta tới nay đã thấy hiệu quả, nhưng từ giờ cần phải có thuốc dẫn hàng ngày để bồi bổ cơ thể nhé.
Nói rồi, Ngộ Trí lão sư lấy trong chiếc túi vải ra một mảnh giấy, ghi ghi chép chép rồi đưa cho Mén. Mén chưa hết bàng hoàng, nhìn lão Trí với vẻ ngây ngốc thì ông đã giải thích:
– Cô đi ra hiệu thuốc bắc, mua những loại này rồi về sắc cho chồng uống theo cách ta hướng dẫn. Tiền mua thuốc ta cho mượn, khi nào bán được sâm rồi trả lại cũng chưa muộn.
Khuôn mặt vui vẻ mừng rỡ, phút chốc hóa hoang mang, rồi cuối cùng là rưng rưng nước mắt cảm động. của Mén. Đến giờ cô vẫn chưa hiểu tại sao lão Trí lại có thể biết được nhà cô có người bị bệnh, lại còn biết đích xác căn bệnh đột quỵ của A Sử, và cũng không thể ngờ rằng cuộc đời bỗng dưng xuất hiện một vị quý nhân đến và chữa bệnh cho chồng cô.
Rời khỏi căn nhà của Mén, trời cũng đã sẩm tối. Ngộ Trí lão sư lên xe về thẳng nhà nghỉ với những tâm trạng và suy nghĩ miên man không dứt. Với tư cách một người thầy thuốc, ông hy vọng A Sử sẽ khỏi bệnh. Và với tư cách một người đi tìm dược liệu quý, giống sâm Lai Châu, ông cũng hy vọng tìm được lời giải đằng sau câu chuyện tam thất Kim Bình của Mén.
Hai ngày tiếp theo lại rong ruổi khắp hợp tác xã, các vườn trồng tự phát của bà con dân tộc, điều mà
Ngộ Trí lão sư nhận được chỉ là những cái lắc đầu từ chối. Người dân ở đây chỉ đồng ý bán cho ông nhân sâm, chứ tuyệt nhiên không có ai đồng ý ký hợp đồng thu mua với công ty. Đặc biệt hơn, sâm đang trồng trong vườn của những nhà ông từng đến ươm đều là giống sâm Lai Châu 100%, nhưng khi mang ra cho ông thử sản phẩm, thì lại là giống tam thất Kim Bình – Một vùng trồng tam thất nổi tiếng của Vân Nam Trung quốc, giá thành loại tam thất này tính ra khá rẻ, chỉ đâu đó 2-3 triệu/kg cho loại 10 củ/kg, thấp hơn vài chục lần so với giá sâm Lai Châu chính hiệu. Tất nhiên, nếu người thử sản phẩm không phải là lão Trí, thì gần như không thể phân biệt vì chúng đã được phù phép một cách tinh vi, rất khó lòng để người tiêu dùng bình thường nhận biết.
Đang lang thang trong con đường bản, bỗng dưng Ngộ Trí lão sư nghe thấy có tiếng phụ nữ gọi giật lại từ phía sau:
– Ông lang, ông langggg!
Quay người nhìn lại, lão nhận ra chính là Mén đang gọi mình. Tới gần và đang định hỏi thăm thì cô ta
đã cất tiếng, giọng mừng rỡ vô cùng:
– Tỉnh rồi, ngồi dậy rồi, A Sử sống rồi. Cám ơn ông lang, ông lang theo ta về nhà chơi.
Nhìn khuôn mặt hiền lành chất phác của Mén, Ngộ Trí lão sư bất giác cảm thấy tự hào về công việc
mình đang làm, cũng như những lý tưởng mà bản thân đã theo đuổi suốt bao năm tháng.
Ngôi nhà nhỏ của Mén vẫn như vậy nhưng hôm nay Ngộ Trí lão sư đã cảm giác nó có sinh khí hơn hẳn. Trong buồng, A Sử đã có thể ngồi dậy và vận động tay chân một cách chậm rãi. Bắt mạch xong, lão Trí quay ra nói với Mén:
– Tốt rồi, sức khỏe cải thiện rõ rệt đó. Cứ ăn uống và uống thuốc điều độ theo đơn ta kê, ít tháng sau
sẽ có thể đi lại được. Nhớ là phải kiên trì, không nên nóng vội, đi lại được cũng cần tập luyện từ từ cho dẻo chân dẻo tay khi cử động đấy nhé.
Hai vợ chồng Mén nhìn nhau cười hạnh phúc, tiếng Kinh của họ tuy bập bẹ nói không rõ, nhưng Ngộ
Trí lão sư có thể cảm nhận được sự biết ơn dành cho ông trong ánh nhìn của họ. A Sử cất tiếng nói nhỏ với Mén, cô ta liền gật đầu hiểu ý rồi chạy ra sau nhà. Khi lên, Mén bèn giơ hai tay đưa cho lão Trí, trong tay cô ta là một củ sâm Lai Châu rồi nói:
– Cám ơn ông lang, tặng ông, tặng ông.
Khá bất ngờ, Ngộ Trí lão sư nhìn hai vợ chồng, sau đó nhìn vào củ sâm. Đây đích xác là giống sâm Lai
Châu chính hiệu, khác hẳn với những củ sâm mà Mén mang ra hôm nọ. Đến lúc này, Ngộ Trí lão sư mới lên tiếng hỏi Mén:
– Đây đúng là sâm Lai Châu, vậy những củ lần trước cô đưa ta có phải là tam thất Kim Bình không?
Hai mắt Ngộ Trí lão sư nhìn Mén một cách nghiêm nghị, cô ta lúng túng, cúi xuống như hổ thẹn, cũng là tránh ánh mắt đối diện với người đã cứu tính mạng chồng cô. Mén lặng lẽ gật đầu xác nhận. Ngộ Trí lão sư thấy vậy bèn hỏi tiếp:
– Giá trị khu vườn sâm của cô rất cao, tại sao không bán đi lấy tiền chữa bệnh cho A Sử, tại sao lại tráo sâm Lai Châu bằng tam thất Kim Bình, có thể nói cho ta biết lý do được không?
Câu nói của Ngộ Trí lão sư khiến cho Mén vô cùng hoảng hốt, cô ta luống cuống không biết trả lời ra
sao. A Sử sau khi nghe xong những gì lão Trí nói, ánh mắt anh ta cũng trợn tròn, sục sôi vẻ căm phẫn, bàn tay nắm chặt vào nhau. Sau một hồi hai vợ chồng nhìn nhau, A Sử gật đầu, ý vẻ bảo Mén kể cho Ngộ Trí lão sư sự thật. Mén thở một hơi dài, quay sang lão sư, thuật lại toàn bộ câu chuyện.
Câu chuyện của hơn một năm trước. A Tống, giám đốc hợp tác xã sâm Phong Thổ Lai Châu, một người đàn ông chừng 50, to béo bệ vệ, đôi mắt như hai hòn bi ve điểm trên khuôn mặt béo múp. A Tống vốn xuất phát là một tay buôn lậu xuyên biên giới tại cửa khẩu Ma Lù Thàng ở huyện Phong Thổ. Khi nhà nước và các nhà khoa học phát hiện ra giống sâm Lai Châu quý hiếm, A Tống đã xin được làm thí điểm mô hình hợp tác xã trồng sâm giống. Được hỗ trợ mọi mặt về khoa học kỹ thuật cũng như con giống, kết hợp với các mối quan hệ xã hội với lãnh đạo trong huyện, hắn gần như độc chiếm thị trường trồng sâm tại Phong Thổ. Không những vậy, những gia đình trồng sâm nhỏ lẻ, đều bị hắn đập phá, đe dọa không cho trồng. Đáng sợ hơn, A Tống còn bày ra mưu kế để hãm hại các hộ gia đình, bà con người dân tộc, lấy lý do chất lượng sâm cần đạt chuẩn, A Tống đã nghĩ ra chiêu hỗ trợ bà con bằng cách cho vay vốn và trợ giúp về công nghệ để trồng sâm đúng chuẩn. Sau đó hắn sẽ đảm bảo thu mua với giá cao. Nhưng ngờ đâu, khi những con người dân tộc ngây thơ ký vào những hợp đồng vay vốn, cũng là lúc họ phải trả những cái giá quá đắt về tinh thần và vật chất. Những tờ giấy vay nợ với lãi suất cắt cổ, giá bao tiêu sản phẩm đầu ra bèo bọt khiến các hộ gia đình trồng sâm rơi vào cảnh nợ nần. Dần dần họ bị chính A Tống đem người đến siết nợ bằng chính mảnh đất trồng sâm của mình. Lúc này, họ chỉ còn một lựa chọn là làm thuê cho hắn trên chính mảnh đất cha ông để trả nợ dần. Vợ chồng A Sử cũng là nạn nhâncủa A Tốn g, trong khi bị bọn xã hội đen đến nhà đập phá, ép buộc ký giấy làm thuê, A Sử vì quá tức giận nên đã lên cơn đau tim mà đột quỵ, khiến phải sống cuộc sống trên giường bệnh kể từ đó. Những tội ác của A Tống đâu chỉ có vậy, khi nắm trọn thị trường sâm Phong Thổ trong tay, hắn bắt đầu móc nối với nguồn cung cấp tam thất hoang ở bên phía Kim Bình, Trung Quốc. Sau khi vận chuyển về Lai Châu, những củ tam thất đã được phù phép, biến hóa thành những củ sâm Lai Châu với giá trị cao gấp trăm lần để bán ra thị trường kiếm lời. A Tống thì ngày một giàu có, ăn trên ngồi chốc, không từ thủ đoạn. Còn những bà con dân tộc thì càng ngày càng đói kém, vất vả.
Nghe xong câu chuyện của Mén, Ngộ Trí lão sư tức giận đến run người. Ông thầm nhủ nhất định phải
tìm ra cách để trừng trị tên ác nhân này, trả lại cuộc sống yên bình cho bà con dân bản. Suy nghĩ một hồi, Ngộ Trí lão sư nắm lấy tay A Sử động viên, rồi quay sang nói với Mén:
– Ta nhất định có cách lấy lại công bằng cho mọi người, cô cần dẫn ta đến gặp A Tống và chỗ làm việc của hắn.
Nghe thấy Ngộ Trí lão sư nói vậy, Mén mừng rỡ vô cùng, lập tức đứng dậy, vẫy tay ra hiệu Ngộ Trí lão
sư đi theo cô rồi nói:
– Ông lang theo tôi, đến nhà Bình.
Chiếc xe dừng lại tại một nhà vườn của hợp tác xã, Mén xuống xe, đi tới trước cổng rồi gọi:
– Bình ơi, Bình, tao Mén đây.
Ít lâu sau, một chàng thanh niên chừng 35 tuổi bước ra khỏi ngôi nhà cấp 4, trên tay vẫn còn cầm một mẫu sâm vừa hái. Thấy người quen, Bình liền chạy ra. Mén nói nhỏ gì đó với Bình một hồi, anh ta liền quay sang nhìn Ngộ Trí lão sư. Sau đó quan sát xung quanh một vòng không thấy ai, Bình mở cửa cho lão Trí và Mén, dẫn hai người họ đi men theo các vườn ươm lên trên một cái lán cách ngôi nhà cấp 4 khá xa. Tại đây, anh ta bắt đầu rót nước, mời hai người ngồi xuống nói chuyện.
Câu chuyện bằng tiếng dân tộc của Mén và Bình diễn ra chừng 10 phút. Theo lời kể của Mén, chốc chốc Bình lại há miệng đầy kinh ngạc, rồi có lúc lại quay sang Ngộ Trí lão sư gật gù, rồi lại có lúc, ánh mắt anh ta trở nên căm phẫn. Ngộ Trí lão sư vẫn kiên nhẫn ngồi chờ đợi hai người họ bàn bạc.
Khi câu chuyện dường như đã sáng tỏ, Bình quay ra chào hỏi Ngộ Trí lão sư, bắt đầu kể tiếp câu chuyện về anh. Bình vốn xuất thân là một chàng kỹ sư nông nghiệp quê ở Phú Thọ. Vì tình yêu nghề, tình yêu núi rừng, anh đã lên sinh sống và làm việc tại phòng nông nghiệp huyện của vùng đất Phong Thổ này. Sau đó Bình đem lòng yêu mến và cưới Then, em họ của Mén. Đôi vợ chồng trẻ đáng lẽ sẽ có một cuộc sống yên bình và tương lai tươi sáng nếu như không có bàn tay ác độc của A Tống can thiệp vào.
Trong một lần tình cờ đi khảo sát thực tế các hợp tác xã trồng sâm trong địa bản huyện. Bình đã phát hiện ra một bí mật động trời của A Tống, chính là việc hắn ta đang trà trộn, bán các loại tam thất hoang Kim Bình dưới cái mác sâm Lai Châu cho các doanh nghiệp thu mua và người tiêu dùng. Mọi chuyện sẽ không có gì nếu như Bình làm ngơ coi như không biết, nhưng với bản tính chính trực của Bình, A Tống lo ngại anh sẽ làm hỏng công việc béo bở của hắn. Trong một ngày cuối tuần, đang làm việc tại văn phòng, bỗng dưng anh nghe tin sét đánh khi vợ mình bị xe máy đâm chấn thương ảnh hưởng não, phải cấp cứu trên bệnh viện tỉnh. Và bỗng dưng trong cơn nguy khốn đó, A Tống bỗng xuất hiện như một vị cứu tinh, sẵn sàng cho anh vay số tiền lớn để chi trả toàn bộ chi phí phẫu thuật và nằm viện của vợ anh, chỉ với một điều kiện là anh phải chuyển về làm việc cho hắn, cũng như không được tiết lộ chuyện làm ăn phi pháp của A Tống. Không còn lựa chọn nào, để cứu tính mạng vợ mình đang ngàn cân treo sợi tóc, Bình chấp nhận ký giấy vay nợ và làm theo yêu cầu của
hắn một cách bất lực. Kể từ đó, Bình chuyển về hợp tác xã làm công tác kỹ thuật nông nghiệp dưới sự sắp xếp của A Tống, bắt đầu những chuỗi ngày sống trong dằn vặt và bất lực.
Câu chuyện của Bình, của Mén, và của nhiều bà con khác đã làm Ngộ Trí lão sư thực sự căm phẫn và
tức giận, hai ngón tay của lão Trí cứ liên tục gõ cộp cộp xuống ghế, đôi mắt mở to lộ rõ thần quang. Ông ước gì có thể dùng một tấm phù và điểm đúng huyệt bại vong của ngôi nhà hắn, nhưng đó hoàn toàn là điều cấm kỵ, nghịch lại thiên số. Chỉ có thể tương kế tựu kế, dùng những tâm pháp bí truyền trong Tử Vi Đẩu Số và thuật phong thủy mà sư phụ Huyền Nhạc tiên nhân đã chỉ dạy, liên tục kích hoạt những cung vị cảm ứng khí số với hắn, để hắn phải trả đủ nhân quả nghiệp báo mà bản thân đã gây ra. Ngộ Trí lão sư cất tiếng hỏi Bình:
– Có cách nào cho ta gặp A Tống được không, nếu có thể xem được phòng làm việc của hắn thì càng tốt.
Suy nghĩ một lúc, Bình gật đầu đồng ý, rồi cùng lão Trí trao đổi, thống nhất phương án sẽ giả làm khách mua sâm số lượng lớn, đưa ông đến gặp vào ngày mai.
Hợp tác xã của A Tống quả thật đồ sộ và hiện đại, khiến cho khách hàng lóa mắt. Hàng loạt các vườn ươm san sát nhau bám theo chân núi, kế bên cạnh là các nhà lưới trồng sâm thẳng tắp, rất đúng quy chuẩn. Các luống sâm khỏe khoắn, lên xanh mơn mởn. Phía trên lưới quây, thi thoảng lại có một cây gỗ nhỏ nhô lên, đỡ cho ánh nắng không chiếu trực tiếp xuống các cây giống.
Vì được Bình giới thiệu là chỗ người quen ở dưới xuôi lên, vì vậy A Tống rất vui vẻ đón tiếp, giới thiệu
rất nhiều khu vực ươm trồng hiện đại, khẳng định chất lượng và sản lượng có thể đáp ứng nhu cầu cao của thị trường. Khi Ngộ Trí lão sư yêu cầu xem các cây mẫu và giá cả, A Tống hồ hởi mời lão Trí lên phòng làm việc của mình.
Quan sát toàn bộ kiến trúc của phòng làm việc, cũng như thần khí của A Tống, Ngộ Trí lão sư có chút đắn đo, ông nghĩ rằng có vị cao thủ giúp hắn bài bố phong thủy. Và khí của tên này hiện đang vượng, e rằng nếu không có gì đột biến, thời gian tới vẫn là vận hội tốt đối với hắn.
Sau khi đã vờ đồng ý và khen ngợi chất lượng những cây sâm Lai Châu giả mà A Tống mang ra giới
thiệu, Ngộ Trí lão sư liền cất tiếng:
– A Tống à, có thể cho ta hỏi nếu không phải, địa thế nơi này của ông đã được một cao thủ phong thủy trợ giúp đúng không, rất tốt, rất tốt, haha.
A Tống ngạc nhiên nhìn lão Trí, nhưng sau đó đột nhiên cười lớn rồi đáp:
– Haha, ngài cũng biết về phong thủy à, quả không sai. Tôi được một cao thủ bên Vân Nam sắp xếp nơi này, cũng có chút mãn nguyện.
Ngộ Trí lão sư mỉm cười trả lời:
– Phong thủy thì ta không dám so sánh với vị kia, nhưng nói về Tử Vi, thì cũng xin được tự nhận là cao thủ 1 vùng đấy nhé ha ha. A Tống có thể cho ta ngày giờ sinh thần được không. A Tống chắc phải là mạng số của dòng dõi cao quý mới có thể tài giỏi và xây dựng nên cơ ngơi như vậy được. A Tống đã có cao thủ phong thủy rồi, nếu lại thêm được hỗ trợ bằng cách ứng dụng Tử Vi thì khả năng còn phất cao hơn nữa đấy.
Nghe lời tán thưởng của Ngộ Trí lão sư, A Tống cảm thấy vô cùng vào tai, tinh thần sảng khoái, liên tục cười lớn rồi nói ngày giờ sinh cho Ngộ Trí lão sư để tính toán. Khi có thông tin của A Tống, Ngộ Trí lão sư bắt đầu lẩm nhẩm trong miệng, bàn tay liên tục bấm bấm. Một lát sau, lão tỏ vẻ mừng rỡ, đứng dậy tiến tới bắt tay, miệng liên tục nói:
– Ai da, chúc mừng A Tống, phát tài phát tài. Lá số ngài quả thực tuyệt đẹp. Lộc Quyền hội tụ, tướng
tinh chầu về, chắc chắn về sau còn nổi tiếng hơn, ghi danh tên tuổi khiến nhiều người biết đến đấy.

Nghe vậy A Tống mừng lắm, hắn liên tục cười lớn rồi bắt tay lão Trí. Hứa rằng khi trở thành đối tác, nhất định sẽ ưu đãi giảm giá cho ông.
Trên đường về nhà nghỉ, Ngộ Trí lão sư không nói một lời, Bình mấy lần định quay lại hỏi nhưng đều
thấy ông trầm ngâm suy nghĩ nên đành thôi. Trước khi tạm biệt Bình, ông mới bắt đầu bảo:
– Xem ra khí vận của A Tống đang thịnh, làm hắn suy bại ngày một ngày hai, quả thật ta vẫn chưa tìm ra kế sách.
Bình như hiểu chuyện, đáp lại:
– Cháu tin sẽ làm được, người như hắn ác giả ác báo, sẽ có ngày phải đền tội.
– Gật đầu chào Bình, lão Trí trở về với tâm trạng khá buồn rầu. Ông buồn vì chưa thể có phương án hợp lý để trừng trị tên ác tặc, cũng buồn vì lá số của A Tống quá vượng, e rằng khó có thể làm hắn suy chuyển.
Cả một buổi sáng đi bộ khiến đôi chân của Ngộ Trí lão sư mỏi nhừ, ông nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trưa với những trăn trở còn chưa dứt.
Làn gió lạnh thổi vào gian phòng, đang với tay định đóng cửa sổ, bỗng dưng Ngộ Trí lão sư nhìn thấy ở quả đồi bên cạnh nhà nghỉ, có bóng dáng ai đó thấp thoáng, đang cúi xuống lúi húi nhổ những nhánh cây nhỏ giống như cây sâm. Dụi dụi mắt, bàng hoàng nhận ra đó chính là người thầy của ông – Huyền Nhạc tiên nhân. Lão Trí vội vã nói lớn:
– Thầy ơi, người đi đâu vậy?
Nhìn thầy mình chậm rãi giơ lên một củ sâm Lai Châu trong bàn tay:
– Cho ngươi củ sâm.
Nói rồi Huyền Nhạc tiên nhân ném củ sâm về phía lão Trí, ông nhanh tay bắt lấy rồi mừng rỡ nói:
– Cám ơn người đã quan tâm, người sao lại dạo chơi qua đây?
Huyền Nhạc tiên nhân không trả lời, mà nói tiếp:
– Tặng ngươi nồi hầm sâm.
Nói rồi Huyền Nhạc tiên nhân lại ném tới cho lão Trí một chiếc nồi kim loại sáng choang, lão Trí nhanh tay bắt được, mở ra thì bên trong đã có đủ loại gia vị hầm sâm, kèm theo rất nhiều củ cải. Ông vô cùng ngạc nhiên hỏi lại sư phụ mình:
– Thưa thầy, nhâm sâm đại bổ khí, còn củ cải đại hạ khí, dùng chung sẽ là kịch độc, thầy lại còn cho
hầm bằng nồi kim loại nữa. Con không hiểu ý thầy?
Huyền Nhạc tiên nhân nghe xong bỗng dưng cười phá lên rồi nói:
– Haha, nó chính là nó, nhưng không phải là nó. Lộc là Lộc, nhưng chưa hẳn là Lộc.
Cơn gió lạnh bỗng dưng lùa vào cửa sổ khiến lão Trí co mình lại mà tỉnh giấc, hóa ra đó chỉ là giấc mơ khi ông ngủ thiếp đi. Choàng ngồi dậy, suy nghĩ về giấc mơ rồi lại lẩm nhẩm: “Ừ nhỉ, trước đây thầy từng dạy: Lộc không phải Lộc, Lộc chưa hẳn là Lộc”. Bỗng dưng nghĩ ra gì đó, lão Trí đập mạnh hai lòng bàn tay rồi hô lớn:
– Đúng, đúng quá mà. Lộc không phải Lộc, đó chính là Lộc phản Lộc, haha. A Tống, ngươi nhất định
phải trả giá cho những việc độc ác ngươi làm.
Sáng sớm hôm ấy, Ngộ Trí lão sư lao vọt ra cầu thang, xuống sảnh lấy xe máy rồi phi ngay đến chỗ vợ chồng Mén. Vừa đi ông vừa nhắn tin cho Mén: “Gọi Bình đến nhà cô, việc gấp”.
Tại nhà của Mén, Ngộ Trí lão sư thuật lại mọi kế hoạch mà ông đã dự liệu cho Mén và Bình nghe. Mọi
chuyện đều không quá khó khăn. Nhưng việc then chốt nhất chính là tìm một nhân sự như ý muốn của lão Trí mới có thể thực hiện được kế hoạch trên. Bình nhìn Mén, rồi quay sang nhìn lão Trí, sau đó ngẩng đầu lên suy ngẫm một hồi. Cuối cùng anh ta hỏi lại lão Trí một lần nữa:
– Cháu có cách rồi, nhưng bắt buộc phải làm vậy hả bác?
Ngộ Trí lão sư gật đầu:
– Đó là cách duy nhất.
Cả ba người nhìn nhau không nói, không gian xung quanh có chút trầm mặc, yên tĩnh. Nhưng sự yên
tĩnh này lại là cái bình yên trước một trận đánh lớn. Mọi người ai nấy đều như nén vẻ sục sôi, quyết tâm trong lòng, dồn chặt lại để bung tỏa hết ra ngoài những khả năng và hành động của mình.
Ba ngày sau, tại cửa hàng bán và giới thiệu sản phẩm của hợp tác xã, A Tống như thường lệ tới kiểm tra công việc vào đầu tháng. Khi đi vào quầy bán hàng, bỗng dưng A Tống bị một ai đó lao rầm vào bên cạnh, làm hắn suýt ngã. Hắn bực tức, chực quát to mắng kẻ hậu đậu dám va vào mình. Thì bỗng nhiên, A Tống sững người lại, không nói được câu nào, ánh mắt như bị hút hồn vào người đã xô vào mình. Đó chính là Hạ, cô nhân viên mới được tuyển vào cửa hàng giới thiệu sản phẩm của hợp tác xã. Hạ loay hoay nhặt mấy lọ cao sâm rơi lăn lóc dưới đất, rồi vội vàng đứng lên, cúi đầu nói với A Tống giọng sợ sệt:
– Xin lỗi ông chủ, xin lỗi ông chủ ạ.
A Tống vẫn đang bị hút hồn bởi vẻ đẹp nết na của Hạ, liền xua tay nói rằng:
– Không có gì, không có gì, hình như em mới vào làm à?
Tay cửa hàng trưởng nghe vậy, liền tiến tới trả lời:
– Dạ vâng, đây là Hạ, mới được tuyển vào làm nhân viên bán hàng.
A Tống liền cười lớn rồi nói:
– Haha, tốt lắm, tốt lắm. Bán hàng cần có phụ nữ xinh đẹp và nói năng khéo léo, cần có phụ nữ…
Sau khi đi kiểm tra một vòng, A Tống ra về. Bước ra khỏi cửa hàng, hắn không quên ngoái lại, đưa ánh mắt nhìn Hạ một cách đầy ẩn ý.
Ngay buổi chiều ngày hôm sau, trong ngôi nhà của A Sử, 4 người Mén, Bình, Ngộ Trí lão sư và Hạ ngồi chụm lại một góc, cùng lắng nghe những thông tin mới từ Hạ. Hóa ra, Hạ chính là cô bạn thân của Then, vợ Bình Vì căm phẫn trước cái ác, muốn giúp đỡ dân làng, nên Hạ đã chấp nhận tham gia trước lời đề nghị của Bình, trở thành một mắt xích quan trọng trong kế hoạch của Ngộ Trí lão sư.
Nghe hết câu chuyện của Hạ, lão Trí gật gù rồi đáp:
– Tốt rồi, vậy là bước đầu cá đã cắn câu, cháu cứ chấp nhận đến văn phòng làm thư ký cho hắn. Đừng quên gắn máy ghi âm ở những vị trí kín đáo và chụp lại những tài liệu quan trọng đó nhé!
Nói rồi Ngộ Trí lão sư lấy trong chiếc túi vải ra một mảnh giấy, sau đó viết thứ gì đó vào. Rồi nhắm mắt nhớ lại khung cảnh trong văn phòng của A Tống. Cuối cùng gọi Hạ lại gần, dặn dò cách thực thi. Hạ nghe xong, liên tục gật đầu hiểu ý rồi cầm mảnh giấy cất kỹ vào trong cặp. Ở bên cạnh, Bình không kìm được tò mò, cất tiếng hỏi lão Trí:
– Kỳ lạ thật, trước giờ cháu chưa từng thấy A Tống thích ai ra mặt như vậy, lão ta rất kín kẽ, sao lần này vừa gặp, Hạ lại có thể lọt ngay vào mắt hắn ta vậy bác?
Ngộ Trí lão sư nghe xong, mỉm cười trả lời:
– Haha, đó chính là cái kỳ diệu trong Tử Vi Đẩu Số. Lấy độc trị độc. Thường thì bất kỳ ai cũng có mẫu
người ưng ý của họ, chỉ là họ có cơ duyên để gặp được hay không thôi. Hạ chính là người đáp ứng đầy đủ tiêu chuẩn mẫu người trong mộng của A Tống, nên đương nhiên khi gặp sẽ phát sinh một thứ tình cảm mãnh liệt, cũng có thể gọi đó là tiếng sét ái tình.
Bình vừa kinh ngạc, vừa hứng thú đáp lại:
– Bác quả là tài, trên thông dịch lý, dưới tường y đạo. Bà con dân bản được bác giúp đỡ quả thật may mắn.
Ngộ Trí lão sư lắc đầu đáp:
– Ta cũng như mọi người thôi, chỉ là muốn đem sức mình ra diệt ác phù thiện. Hy vọng việc này sẽ
thành công, bà con trở lại cuộc sống bình yên như xưa.
Sau khi Hạ thuận lợi tiếp nhận công việc thư ký cho A Tống, cô còn xin hắn ta bố trí cho một phòng làm việc nhỏ ngay sát phòng của A Tống để thuận tiện hỗ trợ. Sáng hôm đó, sau khi sắp xếp phòng của mình xong, nhớ lại lời dặn dò của lão Trí, Hạ lấy từ trong túi ra một chiếc bình cổ của lão Trí, sau đó cẩn thận đặt lên phía cửa sổ phòng mình, bên trong có đặt máy ghi âm. Tiếp theo, cô đi sang phòng A Tống, mở cửa bước vào để dọn dẹp như mọi khi, nhân lúc A Tống chưa đến phòng, Hạ nhanh tay lấy ra mảnh giấy mà Ngộ Trí lão sư đưa, dán xuống dưới bàn trà, cô cũng không quên lắp cả máy ghi âm ở góc bàn kín đáo nhất, sau đó quay trở lại phòng mình.
Sau khi về phòng và làm thêm vài việc theo lời dặn dò của lão Trí, việc vừa xong xuôi thì cũng là lúc A Tống đến. Hắn lập tức yêu cầu:
– Mỹ nhân của ta, mau pha cho ta ấm trà sâm nào…
Vẻ mặt đê tiện của tên giám đốc khiến Hạ chỉ muốn ngay lập tức vả vào mặt hắn. Bao ngày qua, vì kế hoạch chung, vì lời của lão Trí mà cô đã phải liên tục chịu đựng, để hắn đùa giỡn, trêu ghẹo. Với một hy vọng duy nhất là lão Trí sẽ dùng tài nghệ của mình trừng trị tên ác bá này.
Khi Hạ đang tráng ấm trà sâm ở phòng A Tống, thì bỗng dưng một tiếng choang nhói tai ở phía góc
phòng vang lên. Hạ quay lại nhìn, A Tống giận dữ hét vào trong điện thoại:
– Mẹ nó, bắt là sao, ông đây lo lót hết rồi mà. Đêm qua hàng vận chuyển vẫn bình thường, sáng này bắt là sao. Khốn kiếp!
Thấy vậy, Hạ giả vờ mang cốc trà sâm tới, nhẹ nhàng nói với A Tống:
– Ông chủ à, ông chủ uống ngụm trà cho bớt giận, có việc gì vậy?
A Tống đang bừng bừng giận dữ, thấy Hạ đi tới, hắn liền nguôi giận, có phần vui vẻ hơn trả lời:
– Ai da, người đẹp à, có mỗi nàng là quan tâm đến ta. Ở nhà mấy hôm nay con sư tử cái liên tục ghen
rồi chất vấn ta vì sao cho nàng làm thư ký. Rồi sáng nay lô tam thất ta mới đặt bên Kim Bình lại bị biên phòng bắt giữ, thật là tức chết mất thôi.
Hạ lại tiếp tục tiến gần hơn, sắp xếp lại bàn làm việc ngổn ngang sau cơn tức giận của A Tống, mùi nước hoa thoang thoảng khiến hắn mê mẩn:
– Ông chủ à, ngài phước lớn mệnh lớn, chắc chắn sẽ tai qua nạn khỏi, ngài đừng lo lắng.
A Tống nghe xong, cười ha hả:
– Haha, mỹ nhân à, nàng nói quả không sai, ta nhất định sẽ không sao, nhất định không sao. Đợi ta xử lý xong con sư tử ở nhà, sẽ rước nàng về làm chính thất. Giờ ngoan ngoãn làm việc cho ta, ta đi giải quyết công việc rồi quay lại.
Dứt lời, A Tống vội vã rời đi. Hạ biết lô hàng lần này khá quan trọng với hắn, nếu không hắn không tức giận đến vậy, cũng sẽ không vội vàng đến thế. Cô chỉ thầm nhủ trong lòng:
– Ngộ Trí lão sư quả thật cao cường, từ ngày mình bước vào làm thư ký cho A Tống, gia đình hắn lập tức xáo trộn, bà vợ đang đang yên đang lành suốt ngày ghen tuông rồi đến công ty kiểm tra. Giờ thêm vài bí kíp thực thi xong, lại thêm các bằng chứng và ghi âm được làm gửi trong hồ sơ tố cáo gửi tới công an, lập tức lô hàng của hắn bị bộ đội biên phòng giữ điều tra. Giờ chỉ còn đợi kết quả sau cùng.
Ngày thứ hai A Tống không qua văn phòng kể từ hôm lô hàng bị bắt. Hạ ngồi trong phòng làm việc, suy nghĩ miên man. Cũng đã sắp hết thời gian cô xin nghỉ phép đột xuất ở công ty dưới thành phố Lai Châu, không biết chuyện này sẽ đi về đâu, không rõ A Tống sẽ ra sao, hay có khi hắn sẽ vẫn bình an vô sự như bao lần.
Đồng hồ điểm 5h chiều, Hạ thu dọn bàn làm việc, đóng cặp chuẩn bị đi về thì bỗng dưng cửa phòng đẩy mạnh ra. A Tống loạng choạng bước vào, thân hình to béo của hắn bước đi một cách xiêu vẹo. Mới bước hai ba bước vào trong, căn phòng đã nồng nặc mùi rượu. A Tồng ngồi phịch xuống ghế, luôn miệng lẩm nhẩm:
– Khốn kiếp, định qua cầu rút ván sao. Đã thế ông đây bán sạch, rồi chuồn sang Trung Quốc một thời gian, rồi sẽ cho các ngươi biết tay.
Mơ hồ cảm thấy công việc của A Tống không được tốt đẹp, Hạ lập tức rót nước ấm, sau đó nhẹ nhàng tiến lại gần, vẫn giữ cái giọng nhỏ nhẹ như mọi khi:
– Ông chủ à, có việc gì với ngài vậy, kể em nghe, giữ trong lòng sinh bệnh đó.
A Tống cầm lấy cốc nước của Hạ. Trong men say, mùi hương nước hoa của Hạ dường như đã thôi miên A Tống, hắn lôi kéo tay cô định ôm rồi sàm sỡ, Hạ chống cự hết sức:
– Cứu, cứu tôi với, thả tôi ra.
Trong giây phút định mệnh đó, bỗng cửa phòng mở toang, tiếng hô lớn làm A Tống giật mình hoảng sợ:
– A Tống, dừng ngay lại!
Lập tức có hai đồng chí công an chạy tới, khống chế A Tống, bẻ ngược tay hắn ra sau, động tác vô cùng dứt khoát và nhanh gọn. Hạ vô cùng hoảng sợ, sau khi thoát khỏi A Tống, cô đứng về một góc phòng, cả thân mình liên tục run rẩy sợ hãi. Cùng lúc đó, A Tống vẫn đang trong cơn say, hắn cố gắng vùng vẫy nhưng không tài nào thoát khỏi những cánh tay cứng như sắt thép đang khóa chặt tay hắn về phía sau. Hắn lập tức bị còng tay lại. A Tống hét lên:
– Thả ta ra, thả ta ra, sao các người dám bắt người vô tội?
Một đồng chí công an tiến đến gần nói to:
– Giàng A Tống, anh đã bị bắt vì tội buôn lậu trái phép, cho vay nặng lãi, buôn bán hàng giả. Các đồng chí, đưa hắn đi.
Sự việc diễn ra nhanh đến mức, khi A Tống bị đưa ra ngoài, mọi người mới bắt đầu xúm lại xem. Nhân viên công ty, bà con dân bản, đâu đó lại vang lên tiếng xì xầm:
– Đáng đời lắm, đáng đời lắm, đáng đời tên ác bá.
Hạ đứng ở căn phòng làm việc trên cao, nhìn xuống dõi theo chiếc xe cảnh sát đang hú còi chạy về phía cuối con đường, cô vẫn chưa hết hoảng sợ vì sự việc vừa xảy đến, nhưng trong lòng cũng thầm vui mừng vì A Tống bây giờ có lẽ sẽ phải trả một cái giá xứng đáng cho những gì hắn gây ra.
Trưa hôm sau, bữa cơm mừng thắng lợi, cũng là bữa cơm chia tay Hạ diễn ra tại một quán ăn nhỏ gần nhà nghỉ của Ngộ Trí lão sư. Không khí vô cùng vui vẻ và náo nhiệt. A Sử nhờ được chăm sóc tốt, bệnh tình đã dần khỏi, cũng được Mén đưa đến tham dự cùng mọi người. Mén, Then, Bình và Hạ liên tục nâng cốc chúc mừng thắng lợi, rồi bắt đầu trêu đùa nhau không ngớt. Hạ quay sang hỏi Ngộ Trí lão sư:
– Nếu không phải là cháu, chuyện này bác thấy có thể thành công không?
Nghe thấy vậy, Bình xua tay:
– Đây là bác Trí thần cơ diệu toán, cẩn thận tỉ mỉ sắp đặt, đương nhiên không thể thành công nếu
không có em rồi.
Ngộ Trí lão sư trầm ngâm một lúc, rồi quay sang nói với Hạ:
– Quả thật không thành công nếu không tìm được người như cháu, ta cũng xin lỗi vì khổ nhục kế này
suýt nữa đã làm hại cháu.
Hạ lắc đầu, cười đáp:
– Không không, là cháu cam tâm tình nguyện. A Sử và Mén mang ơn bác. A Bình cũng mang ơn bác,
người dân bản Phong Thổ cũng mang ơn bác đã giúp.
Bình lại nói chen vào:
– Nhưng bác có thể nói cho mấy người bọn cháu nghe, sao mọi việc lại có thể diễn biến thần kỳ vậy
được không? Tâm pháp Tử Vi quả là cao siêu vậy ạ?
Lão Trí nhìn mọi người, gật đầu rồi từ từ giải thích:
– Lá số A Tống khá đẹp, khí sắc của hắn và phong thủy chỗ làm việc hiện tại cũng rất vượng. Khiến hắn bị như ngày hôm nay quả thực vô cùng khó. Cũng là ta may mắn được thầy ta hộ trì, chỉ giáo để phá giải vận khí của hắn. Một lá số Tử Vi dù đẹp đến đâu cũng đều có điểm yếu, đó chính là sự cân bằng của vạn vật. Hạ là một cô gái nhanh nhẹn, khéo ăn nói, lại vô cùng thông minh tinh tế. Đó chính là ứng tượng của hóa Lộc trong lá số A Tống. Dụng Lộc chế Lộc, khi Hạ xuất hiện, lập tức sẽ làm A Tống lưu luyến tình cảm. Khi đã phát sinh tư tình, lập tức vận khí của hắn sẽ bị đảo lộn từ gia đạo cho đến sự che chở của người đỡ đầu. Ta chỉ thuận theo ý trời sử dụng một số thuật pháp phong thủy để làm hắn hao tài, từ đó mất bình tĩnh mà xao động tâm trí. Việc còn lại âu cũng là nghiệp quả của hắn kéo đến thôi.
Bình ở bên cạnh, gật gù khâm phục:
– Quả thật là tài tình, chỉ sử dụng các tượng ý trong một tờ giấy về Tử Vi số mệnh, đã có thể làm nên
điều kì diệu.
Ngộ Trí lão sư mỉm cười. Ông cảm thấy vui trong lòng vì bản thân lại làm thêm được một điều có ích
nữa, quyết không hổ thẹn với lời thề đã lập ra khi được người thầy của ông – Huyền Nhạc tiên nhân nhận làm học trò và truyền dạy cho Tử Vi Đẩu Số.

Trả lời