SỐ PHẬN NGHIỆT NGÃ

Bước sang ngày thứ 3, triển lãm vẫn nhận được sự quan tâm nhiệt tình của các đoàn khách trong nước và quốc tế. Các gian hàng lúc nào cũng tấp nập người qua lại tham quan, trao đổi. Thế mới thấy y tế và sức khỏe càng ngày càng dành được sự quan tâm lớn khi xã hội phát triển.

Tranh thủ ít phút giải lao, ba người Minh, Mạnh và Cẩn dạo một vòng hội chợ sau mấy hôm đầu làm việc hết công suất không có thời gian nghỉ ngơi. Hơn 400 gian hàng là con số khổng lồ tại hội chợ lần này. Nếu không có chắt lọc về những mặt hàng cần tham quan, có lẽ mọi người sẽ đi mỏi chân trong khu triển lãm mà vẫn chưa xem được hết tất cả các gian hàng.

Vì làm việc trong phòng thí nghiệm, nên ba người học trò của Ngộ Trí lão sư rủ nhau đi tham quan khu trưng bày và giới thiệu các sản phẩm về máy móc thiết bị phân tích, thí nghiệm. Cùng với khu trang thiết bị y tế dùng trong bệnh viện, thì đây là một trong hai khu vực nhận được rất nhiều sự quan tâm của mọi người. Rất nhiều các thiết bị, máy móc phân tích, thí nghiệm được các quốc gia phát triển về y học mang đến triển lãm lần này. Từ các loại thiết bị kiểm tra chất lượng sản phẩm,
các máy hỗ trợ chiết xuất và tinh chế cho đến các công nghệ xử lý không khí và xử lý chất thải cho các bệnh viện.

Đang mải mê xem một chiếc máy phân tích dinh dưỡng thực vật đến từ Nhật, Minh quan sát thấy có ba bốn bạn trẻ, có lẽ còn đang là sinh viên túm tụm lại một chỗ, bàn tán về công nghệ giải trình tự gene trong phát hiện và tầm soát ung thư của một gian hàng đến từ Đức.

Minh có chút ngạc nhiên, vì khách hàng của triển lãm đa phần là các tổ chức, công ty về dược phẩm, bệnh viện, hay các công ty sản xuất về thiết bị y tế tới tham quan để tìm cơ hội hợp tác. Rất ít khi có những cá nhân trẻ tuổi có hứng thú tới lĩnh vực này. Cũng một phần do linh cảm của người đã từng đi thiện nguyện rất nhiều khắp các bệnh viện tại thủ đô, Minh tiến lại gần hơn để quan sát mấy người bạn trẻ này.
Trong cuộc hội thoại của họ, một người nói vọng tới tai Minh:
– Nãy giờ đi xem toàn máy phát hiện sớm tế bào ung thư thôi các cậu ạ.
Một người bên cạnh gật đầu nói tiếp:
– Ừ, không thấy có máy nào về điều trị cả. Mà anh Huy bị nặng vậy rồi, chỉ điều trị giảm nhẹ được thôi.
Hiểu được phần nào câu chuyện, Minh chủ động tiến lại gần nhóm bạn trẻ rồi cất tiếng:
– Chào các em, anh tên Minh, là nhân viên của dược Nam Hà, có gian hàng phía bên kia của triển lãm. Hình như các em đang quan tâm tới thiết bị điều trị ung thư à?
Phước, một bạn nam trong nhóm thấy Minh tiến lại hỏi chuyện, bèn gật đầu rồi lễ phép trả lời:
– Dạ, chào anh, bọn em là sinh viên bên trường Kỹ thuật Y Dược Đà Nẵng, đến triển lãm tham quan xem có máy về điều trị ung thư không.
Minh có chút ngạc nhiên:
– Ồ vậy hả. Mấy em đang làm đề tài tốt nghiệp hay là gì mà quan tâm tới máy điều trị ung thư vậy?
Ly – một bạn nữ trong nhóm trả lời Minh:
– Dạ không phải, thật ra mấy đứa em đều ở trong nhóm thiện nguyện, cũng đều là sinh viên trường y. Vì đang hỗ trợ cho một số bệnh nhân ung thư tại bệnh viện Đà Nẵng nên rủ nhau qua đây tham quan xem có loại máy móc mới nào trong điều trị ung thư không anh ạ.
Mạnh và Cẩn đang ở gian hàng bên cạnh, cũng tiến lại gần chỗ Minh, tham gia vào cuộc nói chuyện. Mạnh cất tiếng:
– A, hóa ra là chung một chí hướng rồi đây. Bọn anh cũng là sinh viên trường Y ra cả. Trước đây cũng đi làm thiện nguyện khắp các bệnh viện lớn nhỏ ở Hà Nội, người ta nhẵn mặt hết. Giờ thỉnh thoảng sắp xếp được thời gian bọn anh vẫn đi. Mà triển lãm lần này không có máy điều trị đâu mấy em, chỉ có các thiết bị hỗ trợ phát hiện và tầm soát đời mới thôi.
Thấy nét mặt nhóm bạn có chút thất vọng, Minh liền hỏi:
– Mấy bệnh nhân các em hỗ trợ, có người nào đặc biệt lắm à?
Ly trả lời Minh:
– Toàn ca bệnh nặng thôi anh ạ. Tại lần trước bọn em có nói với các cô chú trong khoa ung thư là triển lãm đợt này có nhiều máy móc và thuốc hiện đại lắm, chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội để chữa bệnh cho mọi người. Nên các cô chú mong tin lắm, chiều nay đến hẹn vào thăm rồi phát quà cho mọi người, tụi em không biết phải nói thế nào.

Không khí như lắng lại. Tất cả mọi người ở đây, không chỉ nhóm bạn của Phước và Ly, mà cả ba người học trò của Ngộ Trí lão sư cũng đều hiểu cái cảm giác mong chờ, hy vọng của những bệnh nhân K.
Cẩn dường như nghĩ ra được điều gì đó, ghé sát tai nói nhỏ với Mạnh, khiến nét mặt Mạnh mừng rỡ, cậu nói với mấy bạn trẻ:
– Bên công ty anh đợt này vào Đà Nẵng cũng có chuẩn bị ít quà cho các trẻ em ở làng trẻ mồ côi. Hay thế này đi, chiều nay bọn anh có thể đi cùng các em vào thăm các cô chú trong bệnh viện được không, tiện thể sẽ lấy chút tư liệu về để đề xuất với công ty hỗ trợ một số phần quà cho các bệnh nhân trong đó. Cũng là một công đôi việc.
Ly nghe đến hỗ trợ các bệnh nhân, không khỏi mừng rỡ liền gật đầu:
– Được quá chứ ạ, các anh qua chơi không còn được nữa là. Người bệnh ngoài vật chất còn rất cần sự động viên của mọi người xung quanh nữa ấy ạ.

Kết thúc cuộc trao đổi, mọi người có hẹn nhau 15h chiều sẽ tập trung tại khoa ung bướu bệnh viện Đà Nẵng để phát một số phần quà nhỏ cho các bệnh nhân. Minh, Mạnh và Cẩn đã xin phép trưởng đoàn và Ngộ Trí lão sư cho đẩy ca làm việc để nghỉ sớm. Ba người cũng nói qua việc ở bệnh viện, hy vọng công ty sẽ có hỗ trợ cho những bệnh nhân bằng các sản phẩm hỗ trợ hiện có.

Do phải tiếp một đoàn khách từ Indonesia nên Minh và hai người bạn có mặt ở bệnh viện muộn mất 30 phút. Khi tới nơi, khung cảnh trong khu điều trị nội trú tại khoa ung bướu đã khá nhộn nhịp. Một nhóm bạn trẻ đang đi lần lượt các phòng theo thứ tự được sắp xếp để tặng các suất quà cho các bệnh nhân. Nhìn qua cách tổ chức và sắp xếp, Minh nhận ra ngay nhóm bạn của Phước và Ly làm việc khá chuyên nghiệp và cũng có thời gian làm thiện nguyện nhất định.
Ba người đang loay hoay nhìn quanh để tìm nhóm bạn trẻ ban sáng, thì từ phía căn buồng cuối dãy, tiếng gọi của Ly vang lên:
– Anh Minh, anh Mạnh, tụi em ở đây!
Ba người nhanh chân tiến về phía căn phòng. Ở bên trong có Ly, Phước, một người đàn ông và gia đình của một cậu bé trai.
Qua lời giới thiệu của Ly, ba người nhóm Minh được biết bệnh nhân nam và bé trai kia đều bị ung thư máu. Nhưng bệnh tình của người đàn ông có vẻ nặng hơn. Thấy bé trai được bố mẹ chăm sóc, còn người đàn ông nằm giường bên cạnh chỉ có một mình, Mạnh liền hỏi Phước:
– Người nhà anh này hôm nay không đến hả em?
Phước nghe thấy Mạnh hỏi, nét mặt tỏ vẻ lo lắng, cậu ấy liền gọi ba người nhóm Minh đi ra ngoài cửa, kể lại câu chuyện của Huy – người thanh niên bị ung thư máu đang nằm một mình.
Khác với những bạn bè đồng trang lứa, Huy có một tuổi thơ khó khăn và vất vả. Quê anh vốn ở Phú Yên, nhưng do bố mẹ mất từ sớm, mình Huy phải bươn trải. Năm 18 tuổi anh quyết định rời vùng quê nghèo để ra Đà Nẵng kiếm sống, xin việc làm ở mảnh đất phát triển về dịch vụ du lịch này. Năm 2016, anh kết hôn với một cô gái làm cùng ngành du lịch. Một năm sau, vợ chồng anh có đứa con đầu lòng. Những tưởng những khó khăn lúc tuổi trẻ sẽ dần trôi vào dĩ vãng, Huy sẽ có một gia đình ấm êm và hạnh phúc. Nhưng dường như số phận không mỉm cười với chàng trai người Phú Yên. Vợ anh bị trầm cảm sau sinh và tự vẫn vào năm 2019. Một năm sau, con gái của anh bị chẩn đoán mắc
chứng bệnh viêm não và cũng rời xa anh. Không còn cha mẹ, ông bà người thân, cuộc sống của Huy phút chốc trở nên tăm tối, tăm tối hơn cả tuổi thơ cơ cực của anh. Có lẽ nếu số phận cứ diễn ra như vậy, cuộc đời của Huy sẽ lặng lẽ trôi một cách đơn độc như thế cũng đã là quá tàn nhẫn với anh. Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại tại đó. Năm ngoái, Huy phát hiện mình bị ung thư máu giai đoạn cuối, phải vào nhập viện điều trị tích cực. Số tiền ít ỏi anh tích lũy được, tiền vay mượn, tiền bạn bè đồng nghiệp giúp đỡ ủng hộ cũng ngày một cạn kiệt, chỉ trông chờ vào lòng hảo tâm giúp đỡ của các nhóm thiện nguyện.

Nghe xong câu chuyện, ba người nhóm Minh nhìn nhau, tất cả đều lặng đi. Có lẽ bây giờ, ai trong số họ cũng phải thầm cảm ơn bản thân mình quá may mắn. May mắn vì có một gia đình đầy đủ, may mắn vì không ở trong những hoàn cảnh trớ trêu của số phận giống như Huy.
Một lúc sau, Mạnh cất tiếng hỏi Phước:
– Bác sĩ hội chẩn như thế nào rồi em?
Phước trả lời:
– Từ đầu năm tới giờ mấy lần suýt chết rồi anh ạ. Mấy tháng trước bệnh trở nặng, ngừng tim mấy lần. Nhưng độ 2 tháng nay anh ấy lại khỏe lại và hồi phục. Nhưng cũng chẳng biết thế nào.
Nghe xong chuyện, Minh, Mạnh và Cẩn nhìn nhau, không ai bảo ai, cả 3 cùng lấy ra ít tiền trong ví rồi đưa cho Phước. Mạnh nói:
– Bọn anh cũng không có nhiều, lát nữa em giúp anh cho vào phong bì rồi biếu anh ấy để thêm chút đường sữa.
Phước thấy vậy, liền giơ tay phân trần:
– Bọn em chỉ nhận đồ dùng nhu yếu phẩm, tiền thì giờ em dẫn mấy anh vào đưa trực tiếp, anh Huy cũng không tự ái gì đâu. Có thêm người động viên cũng tốt mà anh.

Phước, Ly và ba người nhóm của Minh ngồi quây quần quanh Huy, những lời ân cần hỏi han và động viên cũng phần nào tiếp sức cho người đàn ông trẻ quên đi quá khứ đau khổ mà tiếp tục vững tin để
chiến đấu với bệnh tật.

Cách giường Huy một giường là bé trai khoảng 6 tuổi, cũng bị căn bệnh giống anh. Sau khi được bố mẹ cho ăn cháo và uống sữa xong, em đang nằm trên giường nghỉ. Khuôn mặt đôi khi nhăn lại vì đau đớn, mỗi lần như vậy, mẹ cậu bé lại lấy khăn lau mồ hôi cho cậu, đôi mắt lại rưng rưng đầy xót xa. Có vẻ như những đứa trẻ bị thiệt thòi thường là những đứa trẻ vô cùng hiểu chuyện. Thấy mẹ khóc, cậu bé liền nhoẻn miệng cười, nắm lấy tay mẹ và nói:
– Mẹ không được khóc, bố mẹ không được buồn. Con sẽ mau khỏe thôi. Bố mẹ nhớ phải có em bé, để em chơi với con, để em thay con chăm sóc bố mẹ lúc con mệt.
Căn phòng như lặng đi, câu nói hồn nhiên đến đau lòng của một đứa bé mới 6,7 tuổi như những nhát dao cứa vào tim mọi người. Mẹ em vì quá xúc động nên đã đi ra khỏi phòng để khóc, Cẩn và Ly thì quay người đi ngăn cho nước mắt không rơi. Những người còn lại phải nén xúc động để mỉm cười động viên cậu bé. Mạnh đứng ở bên cạnh nhìn cậu rồi mỉm cười nói:
– Bé cứ yên tâm chữa trị, nhất định sẽ khỏi. Ở gần nhà chú cũng có một bạn bị giống bé, vừa rồi mới khỏi bệnh vì nghe lời bác sĩ và uống thuốc đều đó.

Cậu bé nghe Mạnh nói xong, nhoẻn miệng cười tươi, cha cậu bé cũng quay lại, mỉm cười rồi gật đầu như cám ơn Mạnh. Như nghĩ ra điều gì đó, Minh nói nhỏ vào tai Ly:
– Em có biết ngày giờ sinh của anh Huy không?
Ly hơi ngạc nhiên, cô ta hỏi lại:
– Em có, có chuyện chi vậy anh?
Minh tiếp tục nói:
– Anh có nghiên cứu về Tử Vi, muốn hỏi em để xem vận khí của anh ấy như thế nào.
Ly gật đầu nói:
– Em có lưu trong máy, để em chuyển cho anh.
Thời gian ở bệnh viện nhanh chóng qua đi. Nhóm của Minh tạm biệt Phước cùng mọi người. Minh hẹn sẽ thông báo lại kết quả của việc xin công ty hỗ trợ ngay khi sếp phản hồi. Sau khi rời khỏi bệnh viện, hình ảnh của Huy và cậu bé vẫn quanh quẩn trong tâm trí của Minh, Mạnh và Cẩn.

Tối hôm đó, sau bữa cơm cùng đoàn, như thường lệ ba người nhóm Minh ra quán cà phê gần khách sạn lần trước để ngồi uống nước và ngắm nhìn thành phố. Khác với hôm trước. Tâm trạng hôm nay của cả ba người khá nặng nề, mỗi người đều đang mang trong mình một suy nghĩ khác nhau, nhưng có lẽ đều là những dự cảm về cuộc sống, về con người và về số phận.
Không gian cuộc nói chuyện đang im ắng, bỗng nhiên từ phía sau cất lên tiếng nói trầm ấm quen thuộc:
– Sao hôm nay mấy đứa trầm ngâm vậy. Chắc đi bệnh viện về nên buồn hả?
Ba người quay đầu lại, Ngộ Trí lão sư đã tiến đến gần. Hôm nay lão Trí bận việc gì đó nên ra uống cà phê muộn hơn bình thường. Sau khi ngồi xuống, quan sát sắc mặt của 3 người học trò, Ngộ Trí lão sư cũng đoán được ít nhiều. Có lẽ buổi từ thiện chiều nay đọng lại trong lòng bọn họ những cảm xúc bi ai của cuộc sống, nhất là khi nơi đến lại chính là khoa ung bướu, một địa điểm mà không ai muốn bước vào đó để khám và chữa bệnh. Hơn hết, Ngộ Trí lão sư là người rất hiểu cảm giác này, cái cảm giác mà ông cũng từng trải qua lúc tuổi trẻ như mấy người học trò của mình bây giờ. Nhiệt tình, hăng hái giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh, nhưng cũng là một cảm giác bất lực khi không thể nào giúp họ cải thiện được bệnh tật, trở lại cuộc sống bình thường. Và điều quan trọng nhất khi lão Trí đồng ý nhận Minh, Mạnh và Cẩn làm học trò, chính là sự thiện lương trong con người của họ, là sự tử tế được vun vén từ giáo dục, từ gia đình.
Không khí tẻ nhạt bị phá tan khi Cẩn cất tiếng hỏi Ngộ Trí lão sư:
– Thưa thầy, có ai sinh ra mà cuộc sống bắt họ chịu đau khổ từ lúc lọt lòng đến lúc mất đi không?
Lão Trí nhìn Cẩn, suy nghĩ một chút trước câu hỏi của cậu học trò rồi nói:
– Nếu có những người sinh ra ở vạch đích, sướng từ trong bụng mẹ, hưởng giàu sang phú quý của cha ông để lại. Thì ắt cũng có những người như con nói. Cái đó chính là độ số của mỗi con người. Nhưng cơ bản vẫn có những lựa chọn để có thể cuộc sống không bị xấu nhất.
Mạnh nghe thấy, ở bên cạnh nói tiếp:
– Như con thấy trường hợp của một anh hôm nay bọn con gặp trong khoa ung bướu là xấu nhất rồi, chẳng thể xấu hơn được.
Ngộ Trí lão sư nghe xong, liền trả lời:
– Có lá số không, đưa ta xem nào?

Lão Trí sau khi nhìn qua một hồi, bèn hỏi:
– Người này bị bệnh về cột sống hay tủy sống à?
Mạnh ở cạnh liền nói:
– Ơ, sao thầy biết ạ. Anh này bị ung thư máu nhưng thể tủy thầy ạ.
Ngộ Trí lão sư gật đầu:
– Do người này dụng thần Lộc Khoa song tượng, nên dễ là có bệnh rồi. Mà bệnh đó thì khó thật, phải thay được tủy mới có thêm cơ hội. Mà người này làm sao mà xấu lắm, kể lại ta nghe xem.
Sau một hồi được Minh kể lại câu chuyện, chính lão Trí cũng trầm ngâm một lúc, có lẽ ít nhiều cũng thương cảm cho hoàn cảnh éo le của Huy. Ngộ Trí lão sư suy nghĩ một lát, nhìn lại lá số rồi nói với 3 người học trò:
– Có biết vì sao nãy ta nói với mấy đứa là vẫn có thể có lựa chọn tốt hơn không?
Cả 3 nghe lão Trí hỏi xong, đều lắc đầu không trả lời được. Ngộ Trí lão sư thấy vậy, tiếp tục nói:
– Trong Tử Vi có khái niệm về độ số. Những người như chàng trai này có thể liệt vào những người có độ số thấp. Mà độ số thấp thì những biến động trong lá số thường ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời của họ, có khi chính là tính mạng.
Mạnh nghe vậy, tò mò hỏi luôn:
– Thế độ số cao với thấp khác gì nhau hả thầy, có làm cách nào biết được không ạ?
Lão Trí nghe xong, tiếp tục nói:
– Cũng không có gì khó khăn, mấy đứa chỉ cần quan sát cuộc đời của họ từ khi sinh ra đến giờ, kèm theo một vài câu hỏi là có thể biết được thôi. Thường thì những người sinh ra trong gia đình khó khăn, có hoàn cảnh thiếu thốn, nghèo khổ là một loại độ số thấp. Số phận của họ sẽ không cho họ sự hỗ trợ, thuận lợi từ lúc đầu như những người có gia đình, ông bà cha mẹ giàu sang, thương yêu họ.
Mạnh lại hỏi tiếp:
– Vâng, con hiểu ạ. Thế còn việc biến động cuộc sống là thế nào hả thầy?
Ngộ Trí lão sư trả lời:
– Thì mấy đứa có thể xét đến vận hạn của họ. Nếu ứng kỳ mạnh thì có thể là do độ số thấp.
Minh ở bên ngoài liền hỏi:
– Ví dụ như người độ số cao, nếu Thiên Di xung 3 tầng kỵ vào một năm nào đó mà họ chỉ bị xây xát hoặc va chạm bình thường. Còn người độ số thấp thì có thể sẽ tai nạn nặng, thậm chí nguy hiểm tính
mạng đúng không thầy?
Lão Trí gật đầu:
– Đúng là như thế, và các biến đổi của tự hóa và thời không trong lá số sẽ còn có sức mạnh lớn hơn nữa.
Ba người học trò đang suy nghĩ về lời chỉ dạy của sư phụ, thì lão Trí lại hỏi tiếp:
– Có biết người này cha mẹ mất khi nào không?
Minh lắc đầu nói:
– Không thầy ạ, cái này bọn con không có thông tin.
Mạnh đang chăm chú xem lá số, bỗng ngẩng lên hỏi lão Trí:
– Phụ Mẫu cung xung cả Mệnh Phúc Tật thế này thì cũng là vô duyên với cha mẹ rồi thầy nhỉ?
Ngộ Trí lão sư gật đầu:
– Đúng là vô duyên, nhưng không phải ai xung như vậy cũng thành chuyện sinh ly tử biệt. Chỉ cần một việc này thôi cũng là cơ sở để mấy đứa xác định lá số có độ số ra sao. Nếu thấp thì phải thật cẩn thận trong suy đoán và đưa ra lời khuyên cho đương số.
Ba người học trò cùng gật đầu. Cẩn từ lúc đầu đến giờ vẫn chăm chú lắng nghe, không hề nói nhưng giờ lại cất tiếng hỏi:
– Nếu như là thầy, thì thầy sẽ khuyên anh ấy những gì khi mọi chuyện chưa xảy ra?
Câu hỏi của Cẩn khiến Minh và Mạnh ngẩn người, không ngờ Cẩn ít nói vậy, mà mỗi khi hỏi lại có thể hỏi những vấn đề thật hóc búa. Nghe học trò hỏi xong, Ngộ Trí lão sư mỉm cười trả lời:
– Muốn biết nên khuyên gì thì đơn giản nhất là xem mệnh bàn lá số của họ dễ có những tượng gì ứng hợp. Cộng thêm với độ số không thuận lợi, từ đó kết hợp lại để đưa ra lời tư vấn. Về cơ bản là vậy, vận
hạn và thời không luôn chờ sẵn, chỉ đợi chúng ta giẫm chân vào là lập tức có hiện tượng xảy ra.
Ngộ Trí lão sư ngừng lại, nhìn mấy người học trò giây lát rồi nói tiếp:
– Vậy lá số này có gì cần lưu ý, mấy đứa nói ta nghe?
Mạnh suy nghĩ một lát rồi trả lời:
– Con thấy Phu Thê và Tử Tức cung đều xung Kỵ 2 tầng vào đại vận 24 của anh ấy, nhưng bản ý ở lưu niên thì chưa rõ ràng. Như thế có tính là xấu không thầy?
Ngộ Trí lão sư không nói gì, ông muốn lắng nghe tiếp ý kiến của Minh và Cẩn. Minh bèn nhìn lão Trí rồi nói:
– Vợ con người này lần lượt là dụng Kỵ và Quyền, so với mốc lấy vợ năm 2016 và tính cách thì chính xác là vậy. Thế thì có liên quan gì không hả thầy?
Ngộ Trí lão sư tiếp tục quay sang nhìn Cẩn, cậu ta bắt đầu nói giọng rụt rè:
– Con nghĩ có lẽ do người vợ anh ấy dụng thần Kỵ nên dễ có tư tưởng u uất, căng thẳng gây ra việc trầm cảm.
Lão Trí nghe xong ba người học trò nói, bắt đầu phân tích:
– Trước ta có nói mấy đứa về góc nhìn của mỗi người với thế giới. Lại quên rồi sao?
Cẩn nghe xong liền giật mình xấu hổ, gãi đầu xin lỗi lão Trí:
– Ôi con quên mất, con xin lỗi thầy!
Minh ngồi cạnh đó, liền lên tiếng thay Cẩn:
– Vậy là chuyện hôn nhân của họ sẽ kết thúc vào năm Hợi đúng không thầy?
Ngộ Trí lão sư mỉm cười nói:
– Nói như vậy cũng chưa hoàn toàn chính xác. Mà năm Hợi là thời gian sẽ xảy ra biến động với chuyện hôn nhân của họ. Còn biến động thế nào lại phụ thuộc vào hoàn cảnh. Đáng tiếc là hoàn cảnh lúc đó của người này quá nhiều điều đau khổ ập đến.
Mạnh nghe xong, tò mò hỏi lão Trí:
– Còn cái gì ập đến nữa hả thầy?
Ngộ Trí lão sư gật đầu, chậm rãi nói:
– Người này sinh con ra tất có bệnh. Cũng chính là sinh con ra sẽ dễ làm mẫu tử khó vẹn toàn.
Cả ba nghe lão Trí nói xong, vô cùng sửng sốt. Tất cả chúi đầu nhìn vào lá số một cách chăm chú, nhưng không sao lý giải được những lời Ngộ Trí lão sư nói. Mãi một lúc sau, Minh mới cất tiếng hỏi:
– Sao lại kỳ lạ thế được hả thầy, chúng con chưa hiểu. Vì sao sự sống của một con người khác lại ảnh hưởng đến bản thân người này như vậy ạ?
Mạnh ở bên cạnh, cũng gật đầu rồi nói:
– Vâng ạ, con nghe cũng cứ thấy khó hiểu. Nhưng con nhớ có lần đã từng đọc một cuốn sách Bắc Phái, tác giả sau khi xem số của một người phụ nữ đã phán rằng: “người này nếu lấy chồng, lập tức ba tháng sau bà ngoại của chồng sẽ mất”. Có thực sự kỳ diệu đến như vậy không hả thầy?
Ngộ Trí lão sư gật đầu rồi đáp:
– Có lẽ ta chưa đạt đến cảnh giới của các bậc đại sư nhìn lá số có thể đoán tường tận như vậy. Nhưng thật sự những việc này có thể xảy ra trong thực tế, và cũng có những cơ sở riêng để hình thành nên nó. Đó chính là cái vi diệu trong việc cảm ứng và tương tác các dòng khí Lộc Quyền Khoa Kỵ trong Bắc Phái.

Cả ba người học trò lão Trí đều chăm chú lắng nghe như nuốt từng chữ từ thầy mình. Thời gian làm việc bên cạnh Ngộ Trí lão sư đủ để cho bọn họ biết thời điểm nào là lúc thầy họ nói ra những lý pháp
khiến việc giác ngộ Tử Vi Bắc Phái của họ tăng lên gấp bội. Và bây giờ cũng là một thời điểm như vậy.
Thấy ba cậu học trò vẫn tròn mắt nhìn mình, Ngộ Trí lão sư cười rồi tiếp tục nói:
– Người này khi có con, Dụng thần sẽ lập tức chuyển từ Lộc thành Khoa. Cũng sẽ làm cho vợ và con bị chia cắt dòng khí. Thời điểm đó lại trùng với thời điểm mà có biến động về hôn nhân. Thật đúng là họa vô đơn chí.
Ba người học trò lão Trí mặt vẫn ngây ngốc như không hiểu gì, có thể những lý pháp này hiện vẫn là quá khó đối với họ. Ngộ Trí lão sư bèn mỉm cười rồi nói tiếp:
– Dục tốc bất đạt, không phải bất cứ cái gì mấy đứa nghe hay học được ngày hôm nay sẽ lập tức hiểu được. Có thể phải mất vài ngày, vài tháng, thậm chí vài năm. Đó là sự giác ngộ trong Tử Vi. Mấy đứa hãy nhìn cốc nước trên bàn, khi ta uống, nước sẽ vào cơ thể, cơ thể sẽ có một lượng nước mới, còn cái cốc sẽ mất đi lượng nước vốn có ban đầu. Vạn vật trong vũ trụ luôn chuyển động, các hiện tượng sự vật trong bàn cục lá số cũng luôn chuyển động, sinh ra và mất đi, hoặc đơn giản là chuyển từ trạng thái này sang trạng thái khác.
Minh nghe vậy, lặng lẽ hỏi Ngộ Trí lão sư:
– Vậy cái chết có phải cũng là một dạng chuyển đổi trạng thái không hả thầy?
Lão Trí nghe xong, nhìn ba người học trò rồi lặng lẽ gật đầu. Không gian lúc này một lần nữa lại chìm vào im lặng. Mãi một lúc sau, Cẩn mới bắt đầu lên tiếng:
– Vậy có cách nào để những việc đau khổ này không diễn ra được không thầy?
Ngộ Trí lão sư đáp lại câu hỏi của Cẩn bằng một giọng nói chậm rãi:
– Nếu không muốn kết thúc của một việc. Tốt nhất là không để nó sinh ra.
Mạnh vẫn trầm ngâm từ lúc này, bây giờ đã cất tiếng hỏi Ngộ Trí lão sư:
– Vậy là anh này tốt nhất nên chọn cuộc sống cô độc để tránh những việc này hả thầy?
Khuôn mặt Ngộ Trí lão sư trở nên có chút buồn bã, ông nhìn ra xa phía sông Hàn rồi nói:
– Đôi khi con người ta không có lựa chọn. Nếu độ số đã thấp như vậy, thì tốt nhất nên làm quen với cuộc sống cô độc trong bình yên. Còn hơn là tận hưởng hạnh phúc ngắn ngủi rồi khổ đau mãi. Hoặc tránh những thời điểm ứng hạn, ít nhiều sẽ giảm bớt rủi ro và vận xấu.
Nhìn ba người học trò nín lặng, Ngộ Trí lão sư bèn tiếp tục:
– Ta vẫn nói với mấy đứa, dù trong hoàn cảnh nào, cuộc sống vẫn luôn có những lựa chọn để tốt hơn. Và Tử Vi chính là công cụ để chúng ta tìm ra những con đường tốt hơn đó. Vì vậy nên mấy đứa cũng không nên quá đau buồn. Hãy lấy đây là động lực và bài học để chính bản thân trau dồi kiến thức nhiều hơn. Chắc chắn tương lai sẽ còn gặp những hoàn cảnh như vậy, lúc đó hãy vận dụng Khâm Thiên Tứ Hóa để có thể giúp đỡ mọi người.

Vài ngày ngắn ngủi ở Đà Nẵng của Ngộ Trí lão sư và ba người học trò cũng qua đi. Huy và những người trong khoa ung bướu cuối cùng cũng đã nhận được những phần quà nhỏ từ phía dược Nam Hà sau khi có lời đề xuất từ phía lão Trí. Cuộc triển lãm của công ty cũng hoàn thành tốt đẹp. Một số đơn đặt hàng gia công từ các nước bạn cũng được thuận lợi ký kết. Theo kế hoạch cả đoàn sẽ quay lại Hà Nội, còn lão Trí và ba người học trò lại tiếp tục đi dọc miền duyên hải Nam Trung Bộ để vào Quảng Nam và Bình Định – hai địa điểm được lên kế hoạch trong dự án phát triển mới của công ty.

Trả lời