HỒNG NHAN BẠC PHẬN

Những nguồn cây dược liệu cung cấp cho dược Nam Hà về cơ bản đã được quy hoạch khá đầy đủ và ổn định cho công tác sản xuất. Tuy nhiên trong đợt công tác miền Trung này, ban lãnh đạo công ty nhận được một lời mời hợp tác từ phía lãnh đạo tỉnh Quảng Nam, cũng là người bạn cũ của chủ tịch Nam Hà. Nên công ty đã quyết định cử Ngộ Trí lão sư và mấy người trong phòng nghiên cứu đi khảo sát và làm việc theo lời mời của địa phương.

Có thể chúng ta đã nghe đâu đó cái tên sâm Ngọc Linh, cũng như vùng núi Ngọc Linh linh thiêng. Nhưng có lẽ sẽ không nhiều người biết đây là nơi phát hiện ra loài nhân sâm thứ 20 trên thế giới, có giá trị dinh dưỡng cũng như giá trị kinh tế cực kỳ cao. Khối núi Ngọc Linh hay còn gọi là Ngọc Linh Liên Sơn trải dài trên địa bàn 4 tỉnh Kon Tum, Quảng Nam, Quảng Ngãi và Gia Lai, là một trong những khối núi cao và đồ sộ nhất dãy Trường Sơn bên cạnh những người anh em như Núi Ngọc Phan, Đỉnh Mường Hoong, Ngọc Lum Heo hay Ngọc Bôn Sơn. Ở đây quanh năm được bao phủ bởi lớp màn mây trắng xóa huyền ảo, nơi dòng Đăk Bla huyền thoại vắt ngang qua khiến bất kỳ ai khi đứng nhìn từ khoảng cách xa đều không khỏi mê đắm trước vẻ đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Đây cũng là nơi cung cấp nguồn nước ngọt dồi dào cho hệ thống sông Sê San rồi chảy vào dòng Mê Kông. Là ngọn núi thiêng tọa lạc tại vùng đất địa linh hội tụ, nên thảm thực vật xung quanh khối núi này là vô cùng phong phú. Và dĩ nhiên con người vẫn chưa thể tìm hiểu và biết được hết về nó. Có lẽ sâm Ngọc Linh cũng mới chỉ là một trong những sản vật quý hiếm mà thiên nhiên ban tặng cho nơi
đây.

Điểm đến tiếp theo của Ngộ Trí lão sư chính là Nam Trà My, một huyện miền núi cao, nằm ở phía Tây của tỉnh Quảng Nam, cách thành phố Tam Kỳ khoảng 100km. Nơi đây có diện tích đất rừng tự nhiên khá lớn, chủ yếu là là người dân tộc thiểu số. Nơi đây khí hậu ôn hòa, tầng đất mặt của rừng ít bị bào mòn, lượng mưa nhiều rải đều trong năm khiến độ ẩm cao nên vô cùng thích hợp cho các loại cây dược liệu quý sinh trưởng. Trong đó có thể kể đến như sâm Ngọc Linh, thất diệp nhất chi hoa, lan kim tuyến, đảng sâm, đương quy, quế Trà My, mật nhân, thổ phục linh, sa nhân, sơn tra và rất nhiều loại cây dược liệu khác.

Do chủ yếu địa hình trồng các loại cây dược liệu ở vùng sườn núi, nên việc đi lại và di chuyển trong mấy ngày công tác tại đây của Ngộ Trí lão sư và ba người học trò khá vất vả, đặc biệt là với những người sinh ra ở đô thị như Minh và Mạnh. Chuyến công tác cũng giúp ba người học trò của lão Trí có thêm rất nhiều kinh nghiệm khi được đi làm việc thực địa, được tận mắt chứng kiến sự sinh trưởng và phát triển của cùng một loại dược liệu nhưng được trồng tại các môi trường thổ nhưỡng và khí hậu khác nhau.

Mọi công việc được hoàn thành trước thời hạn nửa ngày. Sáng thứ 6 đoàn công tác của Ngộ Trí lão sư tạm biệt các cán bộ phòng tài nguyên môi trường huyện để tiếp tục lên đường đi Bình Định. Do có hơn 2 ngày nghỉ cuối tuần, nên lão Trí cùng mấy người học trò đang định lên kế hoạch đi tham quan núi Ngọc Linh. Nhưng khi mọi người chuẩn bị chốt phương án thì Ngộ Trí lão sư nhận được một cuộc gọi từ Cương – một người bạn làm doanh nghiệp về trầm hương từng được lão Trí giúp đỡ lúc khó khăn. Không hiểu sao ông ta biết lão Trí vào Quảng Nam nên đã nhất quyết bố trí xe và mời lão Trí về thành phố Tam Kỳ để nghỉ ngơi và tham quan trong mấy ngày cuối tuần. Cũng vì có chút nể người bạn cũ, lão Trí đã hỏi xem ý kiến mấy người học trò xem muốn đi đâu. Với tính hiếu kỳ của tuổi trẻ về mảnh đất kỳ nam này, đương nhiên cả ba đều đồng ý đi cùng lão Trí tới chỗ ông Cương, không phải lúc nào cũng có dịp tới thăm một đại gia trầm hương ở xứ Quảng, nếu không phải là đi cùng thầy của họ.

Quãng đường từ Nam Trà My tới thành phố Tam Kỳ tuy không quá xa, nhưng hệ thống đường xá tại đây đương nhiên chưa phát triển được như ngoài miền Bắc nên hành trình của ba thầy trò khá vất vả. Bù lại Ngộ Trí lão sư và các học trò được ngắm nhìn những cảnh vật và thiên nhiên hoang sơ hai bên đường. Một nét gì đó rất đặc thù của xứ trầm hương này. Đi qua Nam Trà My là Bắc Trà My, hai huyện này trước kia là huyện Trà My cũ, sau đó được tách ra, quãng đường 50km rừng núi hiểm trở được bao bọc bởi dãy núi Ngọc Linh hùng vĩ và những khu rừng già nguyên sinh. Xa xa là những nóc nhà của các đồng bào dân tộc Xê Đăng trên nương rẫy, tạo ra một bức tranh núi rừng yên bình.

Đi qua cầu Nguyễn Tất Thành, khu nội đô của thành phố dần hiện ra với những con đường lớn và nhà cửa san sát nhau ở hai bên. Minh cất tiếng hỏi lão Trí:
– Sao nơi này lại đặt tên là Tam Kỳ hả thầy?
Mạnh ở bên cạnh nghe thấy, liền đùa lại:
– Haha, chính vì ở đây có 3 điều kỳ lạ đó!
Cẩn nghe vậy tưởng thật, quay ra hỏi Mạnh:
– Thế hả ông, nói tôi nghe với!
Mạnh thấy vậy, nén cười trong bụng rồi nói:
– Thì vì là thành phố này có đường xá to, nhiều giao lộ lớn là thứ nhất. Dân cư tuy vậy mà ít người là thứ hai. Cuối cùng là xứ này lắm trầm rồi kỳ nam là thứ ba. Nên người ta không ở trong thành phố, mà vào rừng làm phu trầm hết rồi.
Cẩn nghe vậy, há hốc mồm ngạc nhiên gật gù. Minh bên cạnh thấy vậy liền phì cười nói:
– Ông ngố thật, đi tin thằng Mạnh, nó nói linh tinh đó, đợi thầy giải đáp cho mà nghe.
Ngộ Trí lão sư thấy mấy người học trò trêu nhau tếu táo, tủm tỉm cười một lát rồi nói:
– Tam Kỳ được định vị theo hình sông thế núi của vùng đất này, nơi có ba gò đất cao cùng ngã ba sông. Nhìn từ ngoài biển vào sẽ thấy 3 gò đất cao nhô lên thành hình tam giác: núi An Hà, Quảng Phú và Trà Cai. Khi định vị từ 3 ngọn núi, thuyền sẽ vào cửa sông và gặp bến đò, nơi có ba ngã rẽ: sông Tam Kỳ, sông Trường Giang và sông Bàn Thạch. Nằm ở đồng bằng ven biển. Nơi này cũng hình thành 02 vùng rõ rệt là vùng ven biển và vùng đồng bằng. Vùng đồng bằng có nhiều núi thấp xen
kẽ với đồng ruộng và khu dân cư.
Ba người học trò nghe Ngộ Trí lão sư nói xong đều gật gù thán phục hiểu biết về địa lý của ông. Cẩn cất tiếng hỏi tiếp lão Trí:
– Nhưng đúng con thấy ở đây đường xá rộng rãi mà dân cư vẫn thưa thớt thầy nhỉ?
Ngộ Trí lão sư gật đầu nói:
– Xưa kia, cũng giống như nhiều địa phương khác ở Nam Trung bộ, cư dân Tam Kỳ, đại bộ phận là nông dân nghèo ở các tỉnh Bắc Bộ và Bắc Trung bộ di cư vào, một số người do đấu tranh chống triều đình phong kiến bị bắt đày vào đây, một số khác là tù binh trong cuộc nội chiến Trịnh – Nguyễn. Nên trước kia đây cũng là vùng đất không được chú trọng để phát triển. Nhưng hiện nay với hạ tầng giao thông như vậy, chỉ cần một vài điều kiện để kích thích về kinh tế nữa thì mảnh đất này cũng vô cùng tiềm năng.

Ngộ Trí lão sư và ba người học trò đến nhà ông Cương vào lúc gần giữa trưa. Một căn nhà ống 5 tầng nằm trong khu dân cư yên tĩnh. Khi thấy mấy người lão Trí đến nơi, ông Cương cùng vợ đã đứng chờ ở ngoài, tay bắt mặt mừng đón lão Trí. Một lần nữa Minh, Mạnh và Cẩn lại thấy và cảm nhận được sự chu đáo, nhiệt tình và nồng hậu của tất cả những người quen khi tiếp đón Ngộ Trí lão sư. Điều này ít nhiều nói lên con người và giá trị của ông mang lại cho xã hội.

Khác với vẻ đơn giản bên ngoài, căn nhà của ông Cương phải nói là có một không hai. Bước vào căn nhà, ba người học trò của Ngộ Trí lão sư đã cảm nhận được mùi trầm hương thoang thoảng, nhẹ nhàng. Ở phòng khách, một khối trầm hương lớn, cao hơn 2 mét được đặt ngay cạnh chiếc tivi, trông vô cùng bề thế. Xung quanh căn phòng cũng là những sản phẩm làm từ trầm được trang trí, điêu khắc tinh xảo.
Bữa cơm gia đình khá vui vẻ, ông Cương liên tục hỏi chuyện Ngộ Trí lão sư và ba người học trò. Sự hiếu khách và ân cần đặc trưng của dân xứ Quảng. Trong lúc hứng khởi, ông Cương còn nói chuyện với mấy người học trò của lão Trí:
– Mấy đứa không biết đó thôi, trước chú nghèo và vất vả lắm. Cơ duyên gặp được anh Trí nên bây giờ cuộc sống mới được thế này.
Minh tròn mắt hỏi lại:
– Thế hả chú, trước sao chú gặp thầy ạ?
Ngộ Trí lão sư nghe vậy cười khổ nói:
– Ai da, chú kể lể chuyện cũ làm gì, có gì đáng nói đâu.
Ông Cương nghe vậy, nhìn lão Trí rồi xua tay nói. Ra vẻ muốn kể chút về cuộc đời. Gần 20 năm trước, ông vẫn là một người phu trầm nghèo, theo mấy người trong xã vào rừng tìm kỳ nam mong đổi đời. Đợt đó sau một chuyến đi rừng về bị sốt rét và viêm phổi, ông Cương may mắn gặp được Ngộ Trí lão sư và được lão Trí điều trị giúp qua khỏi. Sau đó lão Trí còn trực tiếp khuyên ông bỏ nghề phu trầm, cố gắng lấy vợ và cùng vợ buôn bán mặt hàng này, cuộc sống sẽ đỡ vất vả hơn bây giờ. Cảm tạ ơn cứu chữa cũng như tin vào lời lão Trí, ông Cương sau khi bén duyên với một người phụ nữ đã bỏ nghề phu trầm rồi yên bề gia thất. Cuộc sống lang thang nay đây mai đó của ông sau khi cưới vợ đã
như một bước ngoặt lớn. Mọi thứ tự nhiên cứ đến với ông một cách thuận lợi. Lúc đầu chỉ là vài chuyến buôn nhỏ lẻ, các mặt hàng cũng thuộc loại ít tiền như các mẫu trầm tốc hay dó bầu. Dần dần với cái duyên buôn bán cộng với sự cần cù chịu khó của hai vợ chồng. Bây giờ ông Cương đã có trong tay một công ty sản xuất và kinh doanh trầm mỹ nghệ có tiếng nhất nhì thành phố Tam Kỳ. Các sản phẩm của công ty không những được xuất khẩu ra nước ngoài mà còn được các đại gia
Việt Nam, Trung Quốc đặt hàng rất nhiều, làm không kịp bán.

Bữa ăn kết thúc, khi mọi người đang uống trà thì ông Cương hỏi Ngộ Trí lão sư:
– Anh, giờ em đưa anh và mọi người về khách sạn nghỉ ngơi. Chiều anh thích em đưa đi thăm quan thành phố hay đi Hội An chơi?
Ngộ Trí lão sư nghe vậy, xua tay nói:
– Ai da, không cần cầu kỳ thế đâu, anh sao cũng được. Chú cứ tùy ý sắp xếp.
Minh ở bên cạnh liền hỏi ông Cương:
– Chú, chắc xưởng của chú có nhiều cây trầm đẹp lắm nhỉ, hay chú cho bọn cháu đi tham quan được không?
Mạnh và Cẩn ở bên cạnh cũng gật đầu, hướng ánh mắt đến ông Cương như hưởng ứng. Ông Cương thấy vậy liền cười nói:
– Haha, tưởng chuyện gì, cái đó trong tầm tay. Nếu mấy đứa thích thì làm một tour du lịch thăm trầm luôn. Chiều nay ở công ty có buổi livestream bán hàng, qua đó tha hồ ngắm các loại trầm. Rồi mai chú đưa mấy đứa vào rừng trầm xem công nhân người ta sản xuất thế nào. Mà sao thanh niên lại không thích đi chơi Hội An à?
Minh cười lém lỉnh rồi nói:
– Haha, Hội An có tiền là đi được, chứ vào rừng trầm thì mấy khi bọn cháu có cơ hội, chỉ là đi với thầy bọn cháu mới được như vậy.
Ngộ Trí lão sư cười khổ nói:
– Haha, vậy chú xem sắp xếp cho bọn trẻ được toại nguyện đi. Anh mấy hôm cũng leo núi mệt rồi, giờ lại đi Hội An sợ cái thân già này không chịu được nữa!

Quyết định lịch trình xong, ông Cương trực tiếp lái xe đưa mọi người về khách sạn nghỉ ngơi. Sau đó buổi chiều sẽ tham quan thành phố Tam Kỳ trước khi về công ty để tham quan các sản phẩm từ trầm hương.
Sau hai tiếng buổi chiều đi một vòng thăm các danh thắng của thành phố như khu di tích Văn Thánh – Khổng Miếu, biển Tam Thanh, làng bích họa Tam Thanh hay địa đạo Kỳ Anh. Ngộ Trí lão sư cùng ba người học trò đến công ty của ông Cương, một khu đất rộng với cửa hàng trưng bày sản phẩm ở mặt tiền.
Tại đây, ba người học trò của Ngộ Trí lão sư mới quả thực có dịp được trầm trồ trước các sản phẩm đa dạng đến từ trầm. Như ông Cương đã nói, tối nay công ty sẽ có buổi livestream bán hàng quảng bá sản phẩm, nên công tác chuẩn bị từ bây giờ cũng đã khá nhộn nhịp. Trong gian phòng bày trí đủ loại, từ vòng tay trầm hương, bột trầm hương, nụ trầm hương, tinh dầu trầm hương cho đến các khối trầm cao cấp hơn được chế tác tỉ mỉ, sang trọng.
Đang mải mê ngắm nhìn căn phòng với những món đồ đáng giá cả gia tài, bỗng ở ngoài cửa có tiếng nói vọng tới của một người phụ nữ:
– Mọi người chuẩn bị xong chưa ạ, tối nay chúng ta quyết tâm vượt KPI của chủ tịch giao nhé mọi người.
Minh quay người lại nhìn, cậu sững sờ khi thấy người phụ nữ trước mắt quá đỗi xinh đẹp. Thân hình cân đối, nét mặt tươi tắn như hoa cùng đôi mắt sáng khiến người đối diện không thể không ấn tượng. Minh đập tay Mạnh và Cẩn, đánh mắt về phía người phụ nữ đang đi tới. Thấy ba chàng trai trẻ nhìn mình, người phụ nữ cũng nhã nhặn mỉm cười và cúi nhẹ đầu chào. Minh thì thầm nhỏ với hai người bạn:
– Đúng là đại gia, công ty thuê toàn mỹ nữ mấy ông ạ.
Cẩn bên cạnh đập tay Minh rồi nói nhỏ:
– Ơ, ông không biết à, chị này hình như tên Ngọc Linh, hoa hậu biển Việt Nam hồi trước đó.
Ngay lập tức, Mạnh lấy điện thoại ra tìm hiểu. Sau một lát, cậu ta giơ ảnh của người phụ nữ kia cho Minh và Cẩn xem, bức ảnh trong một bài của báo VnExpress. Mạnh nói:
– Đúng hoa hậu thật. Mà sao hoa hậu lại chui vào đây làm việc hả ông? Lạ thật.
Từ việc tham quan và chiêm ngưỡng các sản phẩm trầm hương, sự chú ý của ba chàng trai trẻ lúc này đã đổ dồn vào Linh, cô hoa hậu đang làm việc cùng mọi người trong công ty.

Một lát sau, ông Cương cũng đã xuất hiện. Sau khi chào hỏi tất cả anh em nhân viên xong, ông tiến tới bàn Ngộ Trí lão sư, trên tay lấy ra một gói trà rồi trực tiếp đi pha mời lão Trí. Ông còn khoe với lão Trí rằng đây là một loại trà đặc biệt, trộn cùng gỗ trầm nguyên chất được xay nhỏ. Trong lúc uống trà cùng Ngộ Trí lão sư và quan sát mọi người làm việc. Dường như nhớ ra điều gì đó, ông Cương tiến tới chỗ cô hoa hậu, ghé tai nói nhỏ một hai câu, khuôn mặt của cô lập tức trở nên mừng rỡ, hướng ánh mắt nhìn về Ngộ Trí lão sư. Một lúc sau, ông Cương quay lại nói với lão Trí điều gì đó. Ngộ Trí lão sư nhìn về phía cô, mỉm cười gật đầu như có ý mời Linh ngồi. Thấy lão Trí ra hiệu, Linh mỉm cười rồi bước đến, cúi chào lễ phép rồi nói:
– Cháu chào chú, cháu là Linh. Chú Cương hay nhắc tới chú suốt. Hôm nay được gặp chú ở đây quả là may mắn với cháu.
Ngộ Trí lão sư cười khổ nói:
– Ai da, đừng ngại, chỗ quen biết cả mà. Hy vọng mọi người làm việc ăn ý, cùng giúp nhau phát triển là được.
Thấy ba người học trò của mình ngồi cạnh đang nghe câu chuyện, Ngộ Trí lão sư liền nói thêm:
– Đây là ba người học trò của tôi, cũng không phải người ngoài. Cô đừng lo lắng, biết đâu sau này khi lão phu già, mấy đứa chúng nó lại có thể hỗ trợ cho mọi người.
Những người tinh tế quả thực nửa câu nói đều không thừa. Chỉ một lời giới thiệu của Ngộ Trí lão sư mà mấy người trong bàn trà như cởi mở hơn với nhau, đặc biệt là Linh. Hơn nữa, lão Trí cũng không hề giới thiệu kỹ về cô với ba người học trò của mình.

Sau khi xem lá số của Linh và hỏi cô một số câu hỏi cốt lõi để xác định dụng thần của cô, Ngộ Trí lão sư mới bắt đầu nói:
– Giờ cháu nói câu chuyện của cháu đi. Muốn hỏi ta về vấn đề gì?
Linh nghe xong, hơi nghiêng người về phía lão Trí rồi nói:
– Cháu muốn hỏi về chuyện tình cảm của cháu chú ạ. Không hiểu sao cháu thấy số phận cháu long đong quá.

Linh bắt đầu kể về những gì cô đã từng trải qua. Tuy không sinh ra trong một gia đình khá giả có điều kiện, nhưng cô được cha mẹ rất quan tâm và cho ăn học đàng hoàng. Hơn thế, ông trời còn ban cho cô một nhan sắc vô cùng xinh đẹp và vóc dáng cân đối, thướt tha. Mới mười sáu tuổi, cô đã vô cùng nổi bật so với các bạn bè đồng trang lứa, cộng với tính cách vui vẻ, cởi mở, khả năng ăn nói lưu loát, hay tham gia vào các hoạt động của xã hội của tập thể và nhà trường. Linh đã dần dần làm quen và bước vào các cuộc thi sắc đẹp ở địa phương như một thử thách với bản thân. Sau những thành công tại quê hương, Linh đã quyết định tham gia cuộc thi hoa hậu biển Việt Nam và bất
ngờ giành ngôi hoa hậu, năm đó cô tròn 21 tuổi. Và cũng chính từ khoảnh khắc đăng quang chiếc vương miện, những thăng trầm về tình cảm luôn bủa vây lấy cô. Linh đã mang lòng yêu thương một
người doanh nhân trẻ tuổi, sau đó hai người đính hôn và cô rời khỏi showbiz, về làm cho tập đoàn của gia đình anh ta. Những tưởng sẽ có một cái kết hạnh phúc cho Linh, nhưng sau đó cô phát hiện vị hôn phu của mình là một người trăng hoa nên đã quyết định từ bỏ cuộc sống giàu sang chứ không chịu kiếp chồng chung. Từ đó đến nay, Linh cũng đã trải qua vài mối tình nhưng kết quả cô nhận được vẫn là sự phản bội trong tình cảm. Quá chán nản, mấy năm qua cô chỉ vùi đầu vào công việc và phát triển bản thân. Một trong những công việc cô đang đảm nhận hiện nay chính là đại diện thương hiệu cho công ty trầm hương của ông Cường.

Nghe xong những lời Linh tâm sự, Ngộ Trí lão sư nhìn lá số của cô, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
– Thật ra vận số của cháu cũng không có nhiều cơ hội để chọn lựa người phối ngẫu cho mình.
Linh ngơ ngác như không hiểu, liền hỏi lại Ngộ Trí lão sư:
– Cái này là sao hả chú, có nghĩa là cháu gặp ai cũng sẽ bị phản bội ạ, hay là số cháu khắc chồng ạ?
Ngộ Trí lão sư lắc đầu không nói, ông nhìn về phía Minh như ra hiệu.
Minh thấy vậy, liền cất tiếng:
– Ý thầy không phải vậy. Ở đây có nghĩa chuyện tình cảm của chị hay ở trạng thái một màu, tuy chị là người nhanh nhẹn, hoạt bát, có thể làm được nhiều việc. Nhưng chỉ có thể gặp được những người đàn ông trầm tính, khó tính, cũng không dễ gần.
Linh nghe Minh nói, cô tròn mắt ngạc nhiên, gật đầu rồi đáp lại:
– Đúng như em nói, không hiểu sao chị rất hay gặp được những người như vậy?
Minh tiếp tục giải thích:
– Chị cứ coi như đây là cái duyên phận của mình. Những người sinh năm Quý và Bính có sự sắp xếp không đều của tứ hóa năm sinh. Nếu những người phụ nữ sinh năm Bính có cơ hội gặp được nhiều mẫu đàn ông với nhiều tính cách khác nhau, thì những người phụ nữ sinh năm Quý sẽ ít có cơ hội đó hơn.
Linh nghe xong, liền quay sang nhìn Ngộ Trí lão sư. Lão Trí gật đầu xác nhận rồi nói:
– Minh nói đúng đó. Đó đơn thuần chỉ là cách bày bố của bàn cục lá số. Có thể cháu sẽ gặp được vô số kiểu người, vô số mẫu đàn ông tiếp cận tán tỉnh cháu. Nhưng cháu sẽ chỉ có hứng thú với những mẫu người như vậy.
Linh nghe xong liền gật đầu:
– Đúng là cháu chỉ thích người nào trầm tính, thậm chí là hơi có chút khó gần chú ạ. Cháu lại không hề thích những mẫu người sôi nổi hay kiểu nho nhã nhẹ nhàng.
Ngộ Trí lão sư mỉm cười nói:
– Và họ cũng phải quan tâm cháu đúng không?
Linh gật đầu trả lời:
– Đúng ạ, tuy trầm ổn nhưng họ lại rất quan tâm và chiều ý cháu.
Minh gật đầu rồi nói tiếp:
– Và họ cũng chiều cả những cô gái khác ở bên ngoài nữa. Không riêng gì cuộc tình đầu tiên của chị.
Linh ngạc nhiên, giọng cô có chút lo lắng:
– Vì sao lại thế hả em, em nói đúng quá. Lúc trước đối mặt với chuyện này chị đã từng rất sốc. Không hiểu sao nhan sắc mình như vậy, mà họ vẫn đi ngoại tình bên ngoài. Đã thế những người phụ nữ đó lại chẳng thể bằng chị, dù là nhan sắc, học thức hay cách giao tiếp.
Minh nghe xong tiếp tục giải thích cho Linh:
– Do cách sắp xếp của bàn cục lá số, người phối ngẫu của chị ngoài quan tâm tới chị ra thì họ còn quan tâm tới bạn bè và thích hướng ra ngoài xã hội với những mối quan hệ với nữ nhân khác. Dụng thần nam nhân đồng khí với 3 tượng nữ nhân ở Thiên Di cung. Vì vậy khi ra bên ngoài làm việc, tiếp khách, giao lưu, họ dễ có tư tình qua lại với phụ nữ. Đây chính là dụng khí trong Bắc Phái Tử Vi, nó có thể không nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng chị có thể cảm nhận thấy qua thời gian.
Linh nghe xong, khuôn mặt có nét buồn rầu, cô gật đầu rồi nói:
– Vậy ý em là người đàn ông nào đến với chị cũng có tính lăng nhăng hả em? Chị có làm cách nào để thay đổi được không?

Câu hỏi của Linh khiến Minh có chút bị động. Đi theo Ngộ Trí lão sư, ít nhiều cậu có thể học được những thủ pháp về Khâm Thiên Tứ Hóa, có thể xác định được ít nhiều vấn đề trong bàn cục lá số. Nhưng để có thể từ nhận biết vấn đề mà chuyển tới hóa giải vấn đề, tìm những phương cách tốt để làm mọi chuyện tốt hơn thì có lẽ cậu còn phải chiêm nghiệm rất nhiều. Đó chính là cái lý niệm trong Tử Vi. Có nhìn thấu nhân tình thế thái, hiểu được sự vận động của cuộc sống, mới có thể dùng Tử Vi để làm cho cuộc sống tốt hơn. Đó chính là sự giác ngộ ở cảnh giới rất cao mà Minh còn phải học ở thầy mình.
Lão Trí ngồi đối diện Linh, theo dõi cuộc trao đổi của cô và Minh suốt nãy giờ, bèn lên tiếng hỏi:
– Có phải cuộc hôn nhân của cháu bắt đầu năm 21 tuổi và khép lại năm 24 tuổi không?
Linh ngơ ngác nhìn Ngộ Trí lão sư rồi gật đầu nói:
– Đúng thế chú ạ, sao có thể biết chính xác năm nào luôn hả chú?
Ngộ Trí lão sư nhìn Linh gật đầu, rồi lại hỏi cô tiếp:
– Cuộc hôn nhân của cháu có danh chính ngôn thuận không? Hình như không được pháp luật thừa nhận à?
Linh nhìn lão Trí trong ánh mắt ngỡ ngàng, vì việc này chưa từng có ai biết, cô nói:
– Đúng là chỉ có đính hôn chứ chưa có giấy tờ kết hôn chính thức chú ạ. Những người sau đó đến với cháu cũng là như vậy.
Mạnh ở cạnh, ghé tai Minh hỏi nhỏ:
– Ê ông, sao lại năm 24 tuổi kết thúc rồi không đăng ký kết hôn là sao vậy?
Minh quay sang nhìn Mạnh, bĩu môi tỏ vẻ trêu đùa rồi nói thầm:
– Có duyên khởi thì có duyên diệt, tìm tượng để cân bằng. Năm 21 tuổi là duyên khởi, ngược khí với nó là duyên diệt.
Mạnh nghe xong chưa hiểu lắm nhưng vẫn hỏi tiếp:
– Thế còn cái vụ không được thừa nhận là thế nào đấy?
Minh nhíu mày, ghé tai Mạnh nói nhỏ:
– Phụ Mẫu Phu Thê ngược khí, ắt không có duyên với nhau.
Mạnh nghe xong, cười tươi rồi gật đầu lia lịa, lại quay sang phân tích lại với Cẩn. Về phía Minh, cậu vẫn đang ngẫm nghĩ câu hỏi của Linh để mong tìm ra lời giải cho cô. Minh liền hỏi Ngộ Trí lão sư:
– Dạ thưa thầy, Phu Thê cung hóa Kỵ nhập vào Phu Thê đại vận 16. Phu Thê đại vận 16 cũng tự xung Kỵ vào chính nó. Có phải đây là nguyên nhân dẫn đến những biến động trong hôn nhân của chị ấy
không?
Ngộ Trí lão sư gật đầu nói:
– Nếu phi cung xung 2 tầng kỵ Phu Thê thì quả thật khó có thể là chuyện tốt. Ngoài ra do hóa Kỵ năm sinh nằm ở chính Phu Thê cung, tuy là chính vị nhưng sẽ mang lại nhiều điều trăn trở cho đương số.
Đôi mắt Linh vẫn hướng về Ngộ Trí lão sư và Minh, cô hy vọng sẽ tìm thấy lời giải từ hai người họ cho những thăng trầm trong hôn nhân của cô. Ngộ Trí lão sư sau một hồi trầm ngâm liền cất giọng nói:
– Thật ra lá số của cháu sẽ không tốt nhất về hôn nhân ở chính đại vận 16, là đại vận ngược khí với Phu Thê cung. Khi một đại vận ngược khí với một cung vị nào đó, thì trong suốt 10 năm đại vận, mọi chuyện về tượng ý của cung vị này sẽ không ngừng có biến động, không thể theo ý mình. Sau đi qua 10 năm này, cháu sẽ thấy mọi chuyện sẽ bớt đi biến động. Tuy nhiên do cách cục tiên thiên của Phu Thê cung trong lá số, nói là bớt biến động nhưng cũng không thể hoàn toàn nói là tốt. Đại vận 36
sắp tới là đại vận cháu có Lộc chiếu từ Phu Thê cung, là thời điểm tốt cho nhân duyên của cháu.
Linh mừng rỡ hỏi lại Ngộ Trí lão sư:
– Vậy là lúc đấy chuyện tình cảm với cháu sẽ được suôn sẻ hả chú?
Ngộ Trí lão sư mỉm cười nói tiếp:
– Lộc tùy Kỵ tẩu. Lộc Kỵ luôn hình thành một cặp và đi theo nhau. Hóa Kỵ cũng là nơi tâm con người đặt nặng vào. Dụng thần nam nhân trong lá số của cháu xuyến liên với Thiên Di cung, mà tại cung vị đó lại ẩn tàng rất nhiều tượng của nữ nhân. Nên chuyện tình cảm đối với cháu luôn có nguy cơ bị xáo trộn. Tuy vậy, bản thân bàn cục lá số của cháu nếu xét đến vấn đề nhân duyên cũng khó có thể nói là tốt. Vì vậy, cách tốt nhất là tìm một người đàn ông có mệnh cách hướng nội và không có tượng đào hoa trong lá số của chính họ. Như vậy mới mong có được hạnh phúc lâu dài.
Như đã hiểu được vấn đề, Linh gật đầu và trả lời Ngộ Trí lão sư:
– Cháu cám ơn chú, giờ cháu đã hiểu vận số của cháu thế nào rồi. Vậy khi cháu có cơ hội mới, có thể làm phiền đến chú một lần nữa không?
Lão Trí nghe vậy, cười đáp:
– Haha, cũng không thành vấn đề, chỉ sợ lúc đó ta lại đang đi ngao du thôi. Thế mới nói chuyện về sau trông cậy hết vào lớp trẻ này.
Vừa nói, Ngộ Trí lão sư vừa hướng mắt về 3 người học trò và mỉm cười. Câu chuyện về cuộc đời của Linh thật sự cuốn hút người nghe, mới đây mà đã hết mấy tuần trà trầm hương của ông Cương, cũng gần đến giờ mọi người phải chuẩn bị cho buổi bán hàng trực tuyến. Linh nở một nụ cười rạng rỡ để cám ơn Ngộ Trí lão sư cùng mấy người học trò rồi chuẩn bị trang phục để tham gia chương trình của công ty.
Tối hôm đó, ông Cương mời 4 thầy trò Ngộ Trí lão sư tới một nhà hàng trong thành phố để thưởng thức vài món đặc sản của quê hương, sau đó mọi người về khách sạn nghỉ ngơi để sáng mai tiếp tục chuyến tham quan khu rừng dó bầu, nơi sản xuất trầm của công ty ông Cương.

Trả lời