GIAO THÔNG BẤT TRẮC LUẬN

Thời tiết Hà Nội vào hè nóng như đổ lửa, cái nắng thiêu đốt da thịt làm tôi nhớ đến hình ảnh dòng xe
máy ken đặc, nép dưới những tán cây ở các nút giao thông khi chờ đèn đỏ. Nếu không vì cơm áo gạo tiền, chắc chẳng ai ra đường vào những lúc như này. Tranh thủ trước khi ăn cơm, tôi lướt qua group “Tử Vi luận giải miễn phí” của nhóm để hỗ trợ giải đáp các câu hỏi của mọi người, thì… kíttttt! Tiếng phanh xe máy vừa dứt là đến tiếng gọi của Thái vang lên: “Sư huynh ơi…” Biết là họ sắp đến nên tôi chờ sẵn, mở cửa đưa cho Thái mấy lọ mắm tép chưng thịt bọc kỹ trong túi nilong, tôi nói:
– Anh nhờ làm được 5 cân, em mang đến rồi tính toán để chia nhé.
– Vâng, em đi luôn nhé, chào sư huynh.
– Mấy anh em đi nhanh không nắng, tối gặp.

Chẳng kịp bỏ khẩu trang, Thái và Thanh chào tôi, quay xe phóng vụt đi. Theo sau là một cậu thanh niên tôi không biết tên. Hai chiếc xe máy lỉnh kỉnh nào dầu ăn, bột canh, gạo, miến… Bọn họ đang chở thực phẩm đến xóm chạy thận. Có lẽ người dân Hai Bà Trưng sinh sống quanh khu vực bệnh viện Bạch Mai sẽ chẳng xa lạ với con ngõ nhỏ này. Con ngõ là nơi cư ngụ của rất nhiều bệnh nhân bị suy thận, phải chạy thận đến từ khắp cả nước. Người Thanh Hóa, người Phú Thọ, người thì tận Yên Bái, già trẻ đủ cả. Đây là đợt quyên góp đầu tiên trong năm nay của nhóm cho Làng Chạy Thận, 120 suất quà cho 120 bệnh nhân. Mỗi suất bao gồm 5kg gạo, 1kg bánh đa hoặc mì, 5 gói bột canh và 1 chai dầu ăn. Cũng may đợt này nhờ có Thanh, một cô bạn trong đội thiện nguyện, cũng là học trò lớp Tứ Hóa Bắc Phái của Thầy tôi. Chẳng hiểu cô bạn hô hào vận động kiểu gì mà trong có nửa ngày, số gạo quyên góp mới được có 50kg thì qua vài tiếng thôi đã đủ cả 600kg như dự tính để phát cho mọi người. Đã thế còn chạy đôn chạy đáo mang vác, bê đồ, phân chia thực phẩm… đủ cả. Nhìn bóng lưng của những người trẻ tuổi vút đi, tôi mừng thầm trong lòng, xã hội dù có đổi thay ra sao, biến chuyển thế nào, thì vẫn luôn có những con người nhỏ bé nhưng trái tim tràn đầy bao dung và nhiệt huyết, cống hiến sức mình cho xã hội, san sẻ vơi đi sự bất hạnh khó khăn của những mảnh đời thiếu thốn, mông lung không biết đến ngày mai.

Xong xuôi công việc, tôi nhanh chóng đến chỗ mọi người để cùng gói các suất quà rồi sau đó đi phát cho các cô chú bệnh nhân. Nhìn thấy cậu bạn đi cùng lúc nãy, tôi quay sang hỏi Thái:
– Bạn kia mới à em?
– Vâng huynh ạ, cậu ấy cũng hay làm từ thiện, nay cũng tham gia hỗ trợ nhóm mình, tên Hoàng ạ.
– Ừ, mà tay bạn ấy làm sao thế?
– Bị tai nạn hồi cấp 3 đấy huynh. À mà em hỏi chút, những bệnh nhân ở xóm này, họ có yếu tố gì giống nhau trong lá số mà bị như thế này không hả sư huynh?
– Hỏi vậy thì rộng quá. Một nhóm người chuyên về công việc lập trình máy tính, một bệnh viện tập hợp các bác sĩ ý tá hay một đội bóng toàn các cầu thủ khỏe mạnh. Đơn giản là họ đều có chung một yếu tố hay lý do gì đấy để có mặt cùng nhau. Nhưng vấn đề bệnh tật thì cần cẩn trọng hơn một chút, vì thường mấy ai suốt đời khỏe mạnh. Trong vòng vận tất có thời điểm không tốt về sức khỏe.
– Chính là sử dụng ứng kỳ tam bàn thiên địa nhân của phi cung tứ hóa đúng không huynh?
– Ừ nó đó, cũng không nên chủ quan, còn yếu tố về gen và di truyền nữa, cần theo dõi sức khỏe định
kỳ. Nhưng những người có tứ hóa năm sinh tại Tật Ách cung nên chú ý nhiều hơn tới cơ thể.
Đang dở câu chuyện thì các cô chú và mọi người trong xóm bắt đầu ra xếp hàng nhận quà. Chúng tôi gác lại câu chuyện để phân chia nhiệm vụ của mình. Người được phân công ghi chép, người sắp quà vào túi lớn đã xong, người đọc tên các bệnh nhân tới lượt. Tuy thời tiết nóng bức nhưng mọi người đều vui vẻ, không ai bảo ai đều xếp hàng trật tự và ý thức. Không khó để mọi người nhận ra những bệnh nhân chạy thận ở đây. Họ đều có điểm chung với cánh tay vô số u thịt nổi lên. Đây là kết quả của những lần chạy thận kéo dài hàng tiếng đồng hồ và đã phải làm nhiều lần. Và mỗi lần từng mũi tiêm cắm vào da thịt là một lần họ phải chịu đựng những đau đớn, mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng đổi lại là có thêm một ngày được sống, được nhìn thấy ánh mặt trời. Nhiều trường hợp các cô chú có tuổi hay bệnh tình đang hồi nặng, chúng tôi đều không ngần ngại phụ giúp bê vác những gói quà về tận phòng cho họ. Nhìn những gian phòng nhỏ hẹp, lối đi cũng nhỏ, quần áo đồ dùng treo phơi đầy, sự khắc khổ của họ hiện lên trên từng đường nét cơ mặt, từ dáng đi đứng nằm
ngồi cho tới cả khung cảnh xung quanh…

Buổi phát hôm nay khá thuận lợi do được nhiều người hỗ trợ, mồ hôi thấm ướt áo của các tình nguyện viên, nhưng ai nấy đều vui vì góp thêm chút sức lực nhỏ bé của mình giúp cho những mảnh đời không may mắn. Sau khi uống nước và nói chuyện với nhau một lát, chúng tôi ai về nhà nấy, hẹn nhau buổi tối có mặt để xem chương trình ca nhạc đặc biệt của các bạn khiếm thị.
Chúng tôi có mặt lúc 19h45, trước buổi ca nhạc 30 phút. Đây là buổi nhạc được một số mạnh thường
quân tổ chức vào tối thứ bảy hàng tuần, nhằm tạo sân chơi giúp các bạn bị khiếm thị bớt mặc cảm, hòa đồng với cuộc sống, cũng như vận động sự ủng hộ hỗ trợ từ mọi người. Linh là cậu bé trong xóm chạy thận có mặt trong ban nhạc. Có thể nhận ra cậu ấy ngay với chiếc sơ mi trắng dài tay, trang phục giúp che đi những khối u thịt nổi lên suốt dọc cánh tay của mình. Tôi để ý Hoàng và Linh khá thân thiết, hai anh em nói chuyện cười đùa vui vẻ. Nếu không biết rõ, người ta sẽ lầm tưởng họ là hai anh em ruột. Hoàng vừa nói chuyện, tay vừa sửa sang lại cổ áo cho Linh, rồi chỉnh lại trang phục cho tươm tất. Hai anh em chạc tuổi nhau, một đôi bàn tay có tật đang giúp cho một đôi tay khác che đi những khiếm khuyết và mặc cảm của bản thân. Tôi bất giác quay đi để ngăn nước mắt không rơi, tự hỏi lòng nếu giờ đây trên thế gian còn đúng hai người, thì chắc chắn họ sẽ nương tựa vào nhau, giúp đỡ nhau chứ chẳng còn tranh giành, đấu đá. Và khi người ta biết chẳng thể mang theo gì ngoài thân xác này, thì điều cuối cùng sót lại đó chính là tình yêu thương, sự tha thứ và lòng trắc ẩn.
Buổi biểu diễn bắt đầu, tiếng sáo của Linh vang lên cũng là lúc Hoàng về chỗ của mình. Cậu ấy cùng
Thái, tôi và Thanh ngồi cạnh nhau ở hàng thứ hai. Quay ra hỏi nhỏ Hoàng:
– Thanh niên như em bây giờ thật hiếm thấy, cuối tuần lại dành thời gian cho các bạn bị khiếm khuyết.
Hoàng nhìn tôi, nở một nụ cười tươi, nhẹ nhàng nói:
– Em cũng là muốn giúp các bạn vượt qua mặc cảm lúc ban đầu thôi anh ạ. Anh xem như em này. Vì tai nạn mà không có đôi tay lành lặn, phải bỏ phí ba năm tuổi trẻ mà sống trong mặc cảm đau khổ, tự mình bước qua. Giờ em thấy bản thân phải có trách nhiệm giúp các em bước qua bức tường ngăn cách do chính mình tạo ra.
Vừa nói với tôi, Hoàng giơ đôi bàn tay của mình ra. Đôi bàn tay đã không còn đủ mười ngón, một số
ngón còn lại cũng cử động khá khó khăn do di chứng của tai nạn, một bên cánh tay cũng không còn hoạt động được như bình thường. Nhưng trái với sự khó khăn trong cử động, tôi nhìn thấy sự linh hoạt và tự tin trong lời nói của Hoàng. Chàng thanh niên hiện đang làm kỹ sư điện trong khu công nghệ cao Láng Hòa Lạc. Thái ngồi cạnh chúng tôi, tỏ vẻ chăm chú nghe biểu diễn nhưng bất giác lại xen ngang:
– Thế là lá số của Hoàng cũng bị vấn đề về Tật giống các cô bác trong xóm chạy thận à sư huynh?
Thanh cũng bỗng dưng lên tiếng, xen vào câu chuyện:
– Học thế này lại xin thầy học lại khóa sau rồi, mài quần trên ghế mãi thôi… Là Di, Thiên Di, lấy lá số
ra phi cung đi nào.
Thái lườm lườm, nhéo tay Thanh. Hai người họ hễ cứ gặp nhau ở đâu là chí chóe trêu nhau ở đó. Thanh lấy điện thoại trong ví ra rồi giơ lên nói:
– Đây, ai chứ lá số của Hoàng lúc nào cũng có, nào xem đi Thái.
Thái giật phắt cái điện thoại, nhìn tới nhìn lui một hồi rồi nói nhỏ để mọi người đủ nghe:
– Rồi rồi đã thấy, chạy đi đâu được, Di ba tầng phi phục, cắm thẳng xuống Phụ Mẫu, cũng là năm 16
tuổi ông Hoàng nhà mình hổ báo phóng xe rồi bị tai nạn đây này.

Có lẽ do Thanh và Thái đã giới thiệu ít nhiều, nên Hoàng mạnh dạn quay ra hỏi tôi:
– Chẳng lẽ số phận không có cách nào thay đổi hả anh, nghe chị Thanh với anh Thái nói như kiểu mọi việc đã sắp đặt trước rồi ạ?
Tôi nheo mắt nhìn Hoàng, lắc đầu rồi trả lời:
– Vì em không biết về Tử Vi, nên anh nói thế này cho em dễ hiểu nhé. Cứ cho có số phận đi, nếu năm
nay số em bị người yêu bỏ, nhưng năm nay em không yêu ai thì lấy ai ra mà bỏ em. Nếu năm nay số em bị hạn sông nước mà em lại không đi ra sông biển, không qua cầu phà gì, thì sao có hạn được. Vận hạn nó là một cách dự đoán tương lai, nhưng phải đảm bảo hai yếu tố là không gian và thời gian.
Thanh ở bên cạnh, nói thêm vào để giải thích cho Hoàng:
– Giờ giả dụ em với mọi người lát về đi nhậu, số em sẽ gặp chốt kiểm tra nồng độ cồn ở Ngã Tư Sở.
Nhưng hôm nay em không về lối đó, em thoát. Và nếu em vẫn về lối đó, nhưng lại uống vào ngày mai, em vẫn thoát. Hạn của em tại thời gian là hôm nay và không gian là Ngã Tư Sở. Như thế em thấy dễ hiểu hơn chưa?
Bây giờ có lẽ Hoàng đã hiểu ra phần nào, cậu ta liên tục gật đầu và cười với Thanh, tuy nhiên Thái ở bên cạnh lại hỏi tôi:
– Có cách nào có thể nhìn tổng quan hay dự báo trước về vấn đề tật bệnh tai ách không hả sư huynh,
như vậy ít nhiều mọi người sẽ có thể phòng tránh.
– Đương nhiên là có, nhưng điều đầu tiên vẫn phải nâng cao ý thức tự bảo vệ bản thân cái đã, nặng sẽ thành nhẹ, nhẹ sẽ thành không. Còn về lý lẽ pháp tắc, em nên thuần thục Nhất Kỵ Tam Điểm và Ứng Kỳ Tam Bàn thiên địa nhân. Đó mới là cái xương sống, khi đủ chắc chắn, thích vẽ hươu vẽ voi gì chả được.
– Woaa, thế là có phương pháp hả sư huynh, huynh chỉ bọn em đi.
– Cũng không hẳn là phương pháp, coi như nó cho mấy đứa thêm góc nhìn thôi. Trên bàn cục lá số mà nói, giao thông bất trắc luận, cần nhìn nhận thấu đáo về cung, tinh, tượng tức tự hóa tượng. Cung ở đây tức tổ hợp trục Mệnh Di, Phụ Tật và Tử Nữ. Phàm Mệnh Di làm cho Lộc Kỵ cùng giao hội ở Mệnh Di Phụ Tật Tử, đều là dấu hiệu không tốt, cảnh báo giao thông sự cố phát sinh. Cũng cần xét thêm bản thân cung Tật Ách có hung tượng giao dịch qua lại hay không nữa.
– Ôi nhức đầu quá, sư huynh ví dụ luôn trong lá số cho bọn em với.
– Haizz, Mệnh Di thiên can Đinh Tân, làm cho Lộc Kỵ giao hội tại Cự Môn Tật Ách cung, biểu thị xuất
ngoại đi xa cần chú ý giao thông, nếu không muốn sự cố ngoài ý muốn. Lai Nhân Cung tại Thiên Di, cũng là nguồn cơn vượng suy cát hung của lá số, thăng trầm biến hóa đều tại Thiên Di cung. Thái bất giác suy nghĩ, phản hồi lại:
– Thế chẳng lẽ cả đời ra ngoài đi xa đều nơm nớp lo sợ tai ách hơn người hay sao?
Thanh nhìn Thái cười tủm tỉm:
– Đương nhiên tiên thiên tượng trong lá số vẫn ở đó, nhưng vận hạn nó ứng tượng ở thời không. Cần
phải kỹ lưỡng xem xét thời gian ứng kỳ để có phán đoán chứ? Đại vận 16 là đại vận bản Di trùng điệp đại Tật, hiển nhiên 10 năm này sức khỏe thân thể cùng xuất ngoại có liên quan. Không những vậy, tuyến Mệnh Di của đại vận này cũng có tượng tương tự như Mệnh Di tiên thiên, quả là nhiều bất trắc.
– Tương tự là như thế nào nhỉ, ôiii nhìn không ra!
– Mệnh Di đại vận hai can Bính Canh làm cho Lộc Kỵ tới giao hội tại Phụ Mẫu cung, thuộc tuyến Phụ
Tật. Càng làm tăng cường yếu tố bất trắc cho đại vận này, đặc biệt khi thời gian đi qua trục Thìn Tuất. Mà vừa hay đó lại là năm Bính Tuất, Hoàng tròn 16 tuổi.

Chúng tôi cùng nhìn sang phía Hoàng để tìm một lời xác nhận cho những luận đoán vừa qua. Tuy giờ đã là một chàng trai tự tin và mạnh mẽ, nhưng nghĩ lại chuyện không may mắn của bản thân, vẫn có chút gì đó tiếc nuối của cậu ấy:
– Giá mà biết trước thời điểm đó dễ có bất trắc về giao thông, em đã không dại dột thế. Hè năm đó kết thúc năm lớp 11, em được bố mẹ cho vào Sài Gòn chơi vì nhà bác cả ở trong đó. Gia đình bác em trong đó do làm ăn buôn bán nên cũng khá giả. Đợt đó em và hai người anh họ con của bác hay lấy xe máy chở nhau đi chơi. Tuổi trẻ nông nổi thích thể hiện, chả hiểu sao hôm đó hai ông kia với em lại thi nhau đua xe trên đường trong khi em mới được dạy đi xe máy vài buổi. Em chỉ nhớ lúc đó sau khúc cua ở ngã tư có một người đột nhiên phi xe từ trong ngõ ra, do phóng nhanh nên em chỉ kịp bẻ lái tránh người đó rồi phi thẳng sang đường, đâm vào chỗ lán tôn của công trường đang xây dựng. Thế xong em ngất lịm đi không biết gì nữa, khi tỉnh dậy thì đã nằm trong bệnh viện, và giờ là như thế này. Cũng may lúc đó đường không có ai, chứ mà ngược chiều lại có vài cái xe tải đi tới chắc giờ chả còn ngồi đây.
Tôi nghe xong, vỗ vai Hoàng an ủi, nói với mọi người:
– Cũng may là Di Tật chưa bị xung ba tầng, nếu không cũng chẳng ai dám nói mạnh. Thôi cũng là bài
học cho em và cho tất cả chúng ta, đi đường đều hết sức thận trọng, giữ cho mình cũng là giữ cho người khác.
Thái vẫn trầm ngâm suy tư:
– Còn góc nhìn nào khác nữa không sư huynh, đấy là phi cung, còn tự hóa thì sao?
Tôi cười rồi trả lời:
– Cũng chỉ nên tham khảo để có phương án dò xét, còn nên khai thác cái xương sống Ứng Kỳ Tam Bàn. Mọi việc phàm biết hết không bằng chuyên tâm một thứ. Nói về tự hóa thì đại vận 16 đại Di tự hóa Khoa, mà năm sinh Khoa tại tuyến Phụ Tật nên ít nhiều cũng sẽ lên quan đến thân thể vị. Thời không khi đi tới lưu niên năm Tuất tất làm cảm ứng tự hóa, nên bất trắc ở Thiên Di cũng là điều đáng để lưu tâm.

Vừa trò chuyện, vừa xem biểu diễn khiến thời gian trôi đi thật nhanh. Loáng cái mà đã đến chương trình cuối, màn độc tấu sáo của Linh, một ca khúc rất nổi tiếng trong phim Tây Du Ký mà tôi không nhớ tên, phải quay ra hỏi. Và đó là bài Tây Vương Nữ Quốc – Nữ nhi tình. Tiếng sáo du dương, trầm bổng khắp căn phòng, không gian như chìm vào những giai điệu nhẹ nhàng mà say đắm. Đâu đó, tôi vẫn thấy những nốt lên bị chút đuối hơi, có thể do Linh mới đi chạy máy sáng nay nên cơ thể còn mệt, nhưng thứ mọi người đều có thể nghe và cảm nhận được, chính là cảm xúc và năng lượng mà bạn đã dành trọn cho bản nhạc của mình. Nó không đơn thuần là một buổi biểu diễn, hay một bản nhạc, nó còn mang theo sự kiên trì, quyết tâm và mang theo cả niềm hy vọng. Hy vọng của bản thân Linh, hy vọng của những trẻ em khiếm thị, của những bệnh nhân trong xóm chạy thận những người đã và đang chống chọi lại thứ bệnh quái ác chỉ với một lý do duy nhất, đó là hy vọng. Họ hy vọng một ngày mai sẽ khỏe mạnh trở lại, hy vọng có thể hòa nhập với cuộc sống bình thường, hoặc đơn giản chỉ là hy vọng được nhìn ánh mặt trời mọc mỗi ngày.

Mỗi lần tham gia những chuyến thiện nguyện, những buổi ca nhạc từ thiện, tâm trạng tôi luôn ẩn hiện những suy tư và cảm xúc nghẹn ngào. Chúng ta luôn muốn có được vô vàn những vật chất xa hoa tiện nghi khi tỉnh dậy, nhưng đã bao giờ chúng ta nghĩ muốn có gì khi nhắm mắt? Có chăng, đó là tiếp tục được tỉnh dậy thêm một lần nữa. Cuộc sống đôi khi không chỉ là hạnh phúc của bản thân, đó còn là hạnh phúc của xã hội, là hạnh phúc khi được sẻ chia hạnh phúc với những mảnh đời bất hạnh.

Con đường về nhà tôi buổi tối muộn thật mát, những làn gió đêm hè thi thoảng tạt vào mặt, xua đi cái uể oải của cơ thể. Ngày hôm nay với chúng tôi trôi qua thật dài, không phải cái dài của vòng quay kim đồng hồ, mà là cái dài của hạnh phúc, những sự hạnh phúc được kéo dài. Tôi thấy niềm vui dâng trào trong lòng, vui vẻ huýt sáo suốt chặng đường còn lại…

Trả lời