VẠN TƯỢNG NHẤT NGUYÊN

Nghĩ rằng chỉ ghé vào thành phố ăn nhẹ, nhưng cuối cùng lại trở thành bữa chính của chúng tôi. Vừa đói bụng, vừa bị kích thích bởi những món ăn địa phương, nên chúng tôi gọi khá nhiều. Từ miến xào, chả tôm, bánh cuốn cho tới cháo lươn. Các món ăn đều khá ổn và không mang quá nhiều nét địa phương. Duy có cháo lươn là món tôi nghĩ sẽ kén người ăn. Cách nấu của người xứ Thanh độc đáo, khác hẳn vùng miền khác. Cháo được nấu loãng chứ không đặc như ta hay tưởng tượng, gạo nấu phải là gạo lật, một loại gạo chỉ trải qua quá trình xay tróc vỏ trấu mà không tác động nhiều đến phôi và lớp cám của gạo. Xương lươn được tận dụng để nấu nước cháo. Xương được ninh khoảng một đêm, sau đó giã ra lọc lấy nước cốt. Để tạo màu cho nước cháo, người nấu thường thắng đường. Nước cốt của xương lươn cộng với màu nước kẹo đắng làm cho nước cháo lươn Thanh Hóa không có màu trắng mà có màu nâu nhạt, vị thanh nhẹ mà không hề bị ngấy. Lươn được tẩm ướp gia vị và chao qua dầu cho miếng lươn vừa chắc vừa dai, ăn kèm cùng chút hành cay cắt mỏng và tiêu Bắc. Thật khiến cho người ta ấn tượng và nhớ mãi.

Kết thúc bữa ăn tối, Thái có đưa chúng tôi chúng tôi đi dạo một vòng quanh trung tâm thành phố trước khi trở về khách sạn. Những cơn gió oi bức xứ Thanh cứ như phả từng hơi nóng vào trong không khí. Từ bác bảo vệ già trông xe, cậu thanh niên trẻ tuổi ngồi bên cốc trà đá, rồi cả mấy cô đang đi bộ dọc công viên, không ai không lấm tấm mồ hôi, liên tục lấy tay lau trán, giũ giũ chiếc áo phông cho dịu đi cái bức bối của thời tiết. Xe chậm chậm di chuyển trên con đường Nguyễn Trãi, tôi đang lơ đễnh ngắm nhìn phố phường thì đột nhiên trong vô thức có gì đó giật tôi lại, ngẩn người quay ngoắt về phía sau, vừa miên man suy nghĩ, vừa nhìn về phía người phụ nữ trung niên đang vẫy tay chào khách trước cửa một nhà hàng. Không thể nhớ ra con người với hình ảnh quen thuộc đó, tôi đành ghim lại không gian và sự kiện này để có thể lục lại vào ngày mai.

Tới khách sạn nhận phòng, do đi lại liên tục cả ngày trong thời tiết nắng nóng, tôi sà xuống giường ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy thì trời đã bình minh, không gian vui chơi phía trước bắt đầu nhộn nhịp, ánh nắng sớm xuyên qua lớp rèm cửa, sáng bừng căn phòng. Vội cầm điện thoại lên để gọi cho Thái, thì đã thấy hắn trong messenger: “Chị Xuân vừa qua gọi, hai chị em xuống ăn sáng trước anh nhé”. Mấy người thanh niên này quả là sức khỏe tốt, đi cả ngày mà chẳng hề hấn gì. Còn tôi có lẽ chỉ độ năm bẩy năm nữa là sẽ ngồi một chỗ để tư vấn qua công cụ trực tuyến.

Phở trong khách sạn khá ngon, cũng là món yêu thích của tôi cùng với một ly cà phê sữa. Xuân có lẽ như bao phụ nữ khác, salad và đồ ít tinh bột là món khoái khẩu. Còn Thái, khỏi phải nói, tên tiểu tử này hẳn là đối thủ của các quán buffet, không phải do hắn ham ăn, mà đơn giản tuổi trẻ cần thật nhiều năng lượng để hoạt động. Ba anh em đang uống nước tán gẫu sau bữa sáng, trên tivi đài truyền hình Thanh Hóa chiếu đến cảnh giới thiệu các chợ hải sản nổi tiếng của tỉnh nhà, cảnh buôn bán tấp nập, trên bến dưới thuyền, tấp nập nhộn nhịp. Bỗng dưng tôi khựng người lại, trong trí não đột nhiên những hình tượng cũ ùa về. Vân, chính là chị Vân, bà chị hàng xóm chơi thân với chị gái tôi hồi nhỏ, nói đúng là nhà cạnh nhau, lớn lên cùng nhau, học cùng nhau. Sau đó, do biến cố gia đình, chị ấy theo bố mẹ vào trong miền Nam, sau đó bặt vô âm tín. Tôi nhớ có lần chị gái tôi kể về chị Vân, chỉ biết sau khi vào trong Nam thì bỏ học, rồi đi làm cảng cá ở đâu đó quanh Sài Gòn. Thời gian trôi
qua quá nhanh, thoáng cái đã hơn 30 năm, nửa đời người. Ngày đó tôi vẫn nhớ, chị gái tôi và chị ấy hay dắt tôi đi bộ ra công viên Thống Nhất chơi, rồi lang thang phố phường ngõ xóm Hà Nội. Những năm tháng bao cấp, đất nước mới trải qua chiến tranh, kinh tế gây dựng lại trong khó khăn, cuộc sống của người dân cũng hầu hết là đói khổ, ba chị em tôi lúc thì chia nhau củ khoai, lúc thì nắm cơm trộn sắn, lúc lại chục hạt mít luộc, ngày tháng đó tuy khó khăn mà vui vẻ vô cùng, hồn nhiên và thơ ngây. Một cảm giác xúc động trào lên nhưng tôi kịp bình tĩnh trở lại, quay sang nói với Thái:
– Chú biết cái khu có mấy quán ăn gần chợ Tây Thành hôm qua không, ăn ở đó có ổn không nhỉ?
– Cái này sư huynh phải hỏi chị Xuân rồi, chứ em không phải thổ địa ở đây.
Tôi quay sang nhìn Xuân, vừa cười vừa nói đùa:
– Nhà báo cho anh xin ý kiến chỉ đạo nhỉ.
Xuân phì cười, vui vẻ hỏi lại tôi:
– Sư huynh thích ăn trong phố à, sao không ăn ở đây, em có quen nhà hàng anh bạn làm đồ tươi ngon lắm sư huynh ạ.

Bây giờ tôi mới thuật lại câu chuyện hồi nhỏ của tôi và người phụ nữ gặp trên phố ngày hôm qua cho họ nghe. Chúng tôi quyết định sẽ đi dạo quanh các chợ hải sản một vòng, sau đó quay lại chỗ nhà hàng hôm qua xem có thông tin gì không. Do không nhớ rõ đoạn đường hôm qua, nên Thái phải đưa mọi người vòng vèo qua các con phố khá nhiều lần. Vừa lái xe, Thái vừa hỏi tôi:
– Có mẫu số chung nào cho những người phải đi xa xứ mưu sinh không hả sư huynh?
– Cái đó khó nói, cũng không rõ được. Chỉ có điều là những người Lai Nhân Cung ở những cung vị dịch mã, thường người ta phải xa nhà mới dễ thành tựu.
Xuân quay sang hỏi Thái:
– Vậy là những cung vị nào hả em?
– Nhiều chị ạ, Thiên Di, Tử Nữ, Huynh Đệ, Nô Bộc,… nhưng không chỉ có Lai Nhân Cung, còn phải có
nhiều lý do nữa kết hợp vào.
Tôi gật đầu trả lời Thái:
– Đúng thế, cần kỹ lưỡng xác định lá số để tránh nhầm lẫn. Ngoài Lai Nhân Cung còn có Dụng Thần,
thời không biến hóa, phi cung vật tướng. Đấy người ta gọi là Thiên Địa định vị, nhân tâm cải biến.
Thái ngẫm nghĩ một lúc, hỏi tôi:
– Vậy những người thành công hoặc có địa vị cao trong xã hội, họ có yếu tố gì khác không hả sư huynh?
– Điều này cũng không thể vội vàng khẳng định. Chỉ có điều lá số càng nhiều tự hóa, cuộc đời sẽ có
nhiều sóng gió, biến động. Đối diện với sóng gió biến động như thế nào, thì còn tùy vào ý chí và bản lĩnh của mỗi người… A đây rồi, đúng nhà này, dừng lại giúp anh!

Nhận ra đúng nhà hàng hôm qua, tôi xuống xe hỏi thăm bác bảo vệ thông tin về người phụ nữ tôi nhìn thấy, đang nói chuyện thì người phụ nữ đó bước ra cửa. Tôi nhìn chị ấy, đối phương cũng nhìn tôi, cả hai sững lại một lúc.
– Chị Vân hả, chị nhận ra em không?
– …Em trai của Chi phải không?
Nhận ra người quen cũ, chị Vân lao tới, cứ nắm chặt tay tôi, đôi mắt rưng rưng, chớp liên tục chỉ trực rơi lệ. Tôi mỉm cười đùa chị rằng:
– Em đói quá, chị có món gì ngon không?
– Ôi, xin lỗi em, chị xúc động quá, mấy anh em ăn gì, vào đây, vào đây.

Cuộc hội ngộ bất ngờ với cái nắm tay chóng vánh mà khiến bao cảm xúc ùa về mãnh liệt. Chẳng để ý gì tới xung quanh, chị Vân liên tục hỏi thăm, nhiều đến độ tôi không kịp trả lời. Bữa ăn trưa diễn ra khá vui vẻ. Mọi người được thưởng thức các món hải sản đặc trưng của vùng biển xứ Thanh. Tôm sú, mực hấp, cá khô cùng một ít sò nướng. Tôi giới thiệu qua mọi người với nhau để tiện trò chuyện. Như một loại bệnh nghề nghiệp, Thái bắt đầu hỏi chị Vân về cuộc sống và những chuyện chị đã trải qua để hắn nghiệm lý, đương nhiên không quên khoe khoang một chút về Tử Vi Đẩu Số.

Kể xong chuyện về bản thân cũng như gia đình suốt bao năm qua, chúng tôi bắt đầu được nghe về câu chuyện của chị. Sau khi vào miền Nam cùng gia đình, chị bỏ ngang cấp ba, vào làm công nhân cho một thương lái ở cảng cá Đồng Hòa, Cần Giờ. Do chăm chỉ chịu khó, cuộc sống cũng đủ chi tiêu và hỗ trợ gia đình. Biến cố xảy ra năm chị 30 tuổi, hôn nhân đổ vỡ do người chồng cờ bạc rượu chè. Mất hết số tiền dành dụm để trả nợ, chị lại bắt đầu lại với việc làm trung gian thu mua hải sản. Sau hơn 20 năm mưu sinh ở Sài Gòn, vận may đã trở lại với người phụ nữ vất vả lam lũ. Người anh họ lấy vợ ở Thanh Hóa có rủ chị về đây mở nhà hàng hải sản để kinh doanh. Do tích lũy được chút vốn liếng và kinh nghiệm nghề cá, chị đồng ý đánh cược vào số phận một lần nữa, và lần này ông trời đã mỉm cười. Nhà hàng của chị làm ăn càng ngày càng phát đạt, đông khách vì chất lượng và giá cả phải chăng, ngoài ra còn bán buôn hải sản khô ra các tỉnh phía Bắc. Nghe xong câu chuyện, Thái nhìn
lá số của chị Vân rồi quay sang hỏi tôi:
– Nhìn ở đâu mà biết vận 42 này chị Vân kinh doanh tốt hả sư huynh, em chẳng thấy hiện tượng tự hóa ở đâu cả? Vả lại hóa Kỵ năm sinh lại nằm tại lục ngoại Phụ Mẫu cung, lạ thật.
– Đã nghe về “Vạn tượng quy nhất” chưa?
– Chưa ạ, sư huynh nói giúp em với.
– Nó là một dạng của Pháp Tượng, nhưng đặc biệt hơn. Khi đại vận đi tới thời không có tứ hóa năm sinh, cùng lúc đó trong các cung còn lại xuất hiện tự hóa đồng loại tượng. Ở trong lá số của chị Vân, lại có thêm một dạng phản cách nữa.

Ngừng lại một chút, thấy cả ba người đang chăm chú, trong đó có cả chị Vân, tôi bèn lên tiếng:
– Đúng là Lộc tùy Kỵ tẩu, nhưng ở đây do đại hạn đi nghịch, nên vận 42 đã đi vào thời không có hóa Lộc năm sinh. Vấn đề ở chỗ dù có đi vào điểm có Lộc này, nếu Phụ Mẫu cung gồm tổ hợp song tượng hóa Kỵ năm sinh và tự hóa Kỵ, thì sẽ bị mất tiền bạc nghiêm trọng, cố công cũng vô ích. Nhưng do Phụ Mẫu cung lại là tự hóa Lộc, sẽ quy nguyên về hóa Lộc năm sinh tại vận 42 mà trở thành phản cách, cùng kiếm tiền với bằng hữu.
– “Sao lại kết hợp với bạn bè hả sư huynh?” Xuân lên tiếng.
– Do Phụ Mẫu cung trùng điệp với Nô Bộc đại hạn đó chị.
Thái lên tiếng giải thích cho Xuân, tôi gật đầu đồng ý, nhưng Thái lại nói tiếp:
– Như vậy em e là chưa thuyết phục lắm, chỉ đơn giản là có sự qua lại giữa bản Mệnh đại hạn và Nô Bộc đại hạn, làm sao biết được cùng nhau hợp tác đầu tư?
– Hỏi đúng đó, vậy thì làm sao biết được hợp tác đầu tư? Liêm Trinh Lộc tọa tại Thân vị, tức dịch mã vị, cũng là tại thiên làm tượng, vậy vật tướng của nó tất ở Thiên Lương Nô Bộc cung, vừa hay lại chính là Tử Nữ đại hạn này. Hiện tượng vật tướng này ắt biểu hiện về lĩnh vực kinh doanh nhà nghỉ, nhà hàng.
Trong khi chị Vân có chút kì quái trên khuôn mặt, thì Xuân và Thái liên tục xuýt xoa tâm đắc:
– Hay thật, quả là tường tận chi tiết, vận dụng được Bắc Phái quả thật thiên biến vạn hóa.
Tôi nhìn Thái mỉm cười, tên hậu bối này quả không tệ, nhưng cũng giống như nhiều người, từ việc tiến nhập vào Bắc Phái cho đến lúc có sự logic trong góc nhìn của nhân sự vật cụ thể, thật là cả quá trình nỗ lực.
– Hai anh em biết còn thiếu gì trong vấn đề này không?
– Em thấy đủ rồi mà sư huynh, nhân, sự, vật đều có cả rồi. Thời gian kiếm tiền, kiếm tiền cùng ai, kiếm tiền như thế nào.
– Đúng là vậy nhưng được mất cuối cùng thì sao?
– Ừ nhỉ, vậy được mất cuối cùng là thế nào sư huynh?
– Phàm Tài Bạch đại hạn cung hóa Lộc nhập vào đối cung của Tài Bạch tiên thiên, vừa vặn lại có hóa
Lộc năm sinh ở đó, biểu thị sự việc đầu tư nhất định sẽ diễn ra, đó chính là tồn tại luận, là Lộc. Còn Tài Bạch đại hạn Kỵ nhập Điền Trạch tiên thiên, đây là biểu hiện 10 năm nay nhất định đầu tư kinh doanh kiếm ra tiền, là Kỵ. Lộc nhân Kỵ quả, Lộc tùy Kỵ Tẩu cũng là đây. Chị Vân thấy em nói không sai chứ?
Vẫn là khuôn mặt có phần kì quái, chị ấy gật đầu chậm rãi và nói:
– Kì lạ, chỉ từ một lá số nhỏ bé mà có thể nói tường tận sự việc của 10 năm đã qua của chị, quả là không chút sai khác em ạ. Nhưng có điều này chị muốn hỏi em được không?
– Vâng chị cứ nói, giúp được gì trong vấn đề về vận khí lá số, em đều đáp ứng được.
– Do việc kinh doanh ngày càng thuận lợi, cộng với kinh tế sau covid cũng phục hồi, chị đang tính đầu tư mở thêm một nhà hàng nữa ở dưới Sầm Sơn, em thấy thế nào?
Tôi chưa vội trả lời, quay sang hỏi Thái và Xuân:
– Hai đứa thấy sao, nói anh nghe!
Sau một hồi ngẫm nghĩ, Thái nói với chị Vân:
– Theo cách lập luận cũ của sư huynh, em thấy vận sau chị nếu tiếp tục đầu tư thì quả thực nguy hiểm. Tài Bạch vận 52 tự hóa ly tâm Kỵ, hóa Kỵ năm sinh lại ở Phụ Mẫu cung lục ngoại, cũng đồng thời là đối cung của bản Mệnh đại vận 52.
– Cậu ấy nói đúng đó chị, không phải từ vận 52 đâu, bắt đầu từ năm nay chị cũng nên thận trọng, khách năm nay giảm đúng không chị?
– Đúng là khách năm nay giảm em ạ, tuy không nhiều nhưng chị cảm giác được điều đó, nhưng chị chỉ nghĩ đơn giản là do thị trường thôi.
– Đương nhiên là do thị trường, đó là tiên thiên, là cái chung bao hàm tất cả. Nhưng vận khí mỗi người mỗi khác, lúc có vận chị có thể nhanh chậm tùy ý, làm nhiều được nhiều, làm ít được ít, tùy nỗ lực bản tâm. Nhưng khi thời vận không thông, càng làm chị sẽ càng thất bại, hao hụt. Giờ cũng không còn trẻ, chị cũng nên có những phương án dài hạn hơn, tránh đầu tư nhiều tiền.

Những vấn đề chính cơ bản có vậy, chúng tôi cùng nhau vui vẻ dùng bữa, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Đặc biệt là hai chị em tôi, gần nửa đời người gặp lại, quả là không biết bao nhiêu chuyện để kể. Xuân và Thái ngồi cạnh cũng ít nhiều hiểu thêm về cuộc sống thời bao cấp, cuộc sống nếu thế hệ trẻ bây giờ không được lớp người đi trước kể lại, sẽ không thể hiểu độc lập tự do là điều hạnh phúc đến nhường nào, và cái giá của nó thì không có vàng bạc nào có thể đong đếm.

Kết thúc bữa ăn trưa, mọi người chúng tôi chia tay chị Vân để về khách sạn trả phòng, trước khi đi còn được một thùng hải sản khô làm quà mang về. Gửi chị số điện thoại cùng địa chỉ liên lạc, tôi hẹn chị ngày gần nhất gặp nhau tại thủ đô. Chiếc xe Toyota cà tàng của Thái lại tiếp tục lăn bánh, đưa tôi đi trên hành trình khám phá các địa danh của đất nước, hành trình khám phá những thú vị của cuộc sống.

Trả lời