SỬ ĐỒ HỘI NGỘ

Thấm thoắt đã một năm kể từ ngày lên Phong Thổ Lai Châu để tìm vùng dược liệu trồng sâm.
Lần này Ngộ Trí lão sư quay trở lại theo yêu cầu của công ty để mở rộng chủng loại nguyên liệu, đó có một vài giống sâm và tam thất khác. Nếu trước kia, những chuyến du ngoạn hay công tác của Ngộ Trí lão sư thường chỉ có một mình, thì nay đã có sự xuất hiện của ba người học trò là Minh, Mạnh và Cẩn. Cả ba đều công tác tại phòng nghiên cứu của lão Trí. Đáng lẽ chuyến lần này chỉ có Minh và Mạnh, nhưng Cẩn cũng xin nghỉ phép để về thăm nhà ở Mường Tè, tiện thể đi cùng.
Để chọn một nơi mà Ngộ Trí lão sư yêu thích, đó chính là Lai Châu. Có thể do đường xá đi lại
vẫn còn nhiều khó khăn, cũng có thể do không nổi tiếng như Sa Pa, Mộc Châu, Hà Giang – những điểm du lịch đón hàng ngàn khách mỗi năm, nhưng Lai Châu lại mang trong mình vẻ đẹp tiềm ẩn của miền sơn cước cuối trời, nơi những dãy núi cao chót vót với điệu múa của đồng bào người H’Mông, người Mảng, người Si La… Mảnh đất này là nơi góp phần tạo nên sự quyến rũ bí ẩn, vẻ đẹp hùng vĩ nguyên sơ nơi đất trời Tây Bắc. Núi non trùng điệp quấn quýt mây bay, những rừng cây rậm rạp hoang vu, những con suối vừa hiền hòa vừa dữ dội len lỏi giữa các khe đá bên khúc nhạc rừng bất tận. Cùng với đó là sắc màu của các tộc người thiểu số với nhiều phong tục lạ trong đời sống đã tạo nên một Lai Châu đầy bí ẩn và cuốn hút với những câu chuyện lưu truyền xuyên suốt các thế hệ.
Kết thúc hơn một ngày làm việc tại Phong Thổ, bốn người lão Trí cùng nhau đi ngược xuống
Mường Tè để thăm nhà Cẩn. Quãng đường từ Phong Thổ tới Mường Tè tuy chỉ hơn 100km nhưng đi lại
khá khó khăn do hệ thống đường sá đã xuống cấp. Những ổ gà, những khúc cua tay áo hay những đoạn đường xóc như thử thách với thể lực của Ngộ Trí lão sư. Đổi lại, lão Trí có cơ hội ngắm nhìn vẻ đẹp nơi cuối trời Tây Bắc, nơi mà vẻ đẹp của núi sông mây khói như hòa làm một, những cánh đồng ruộng bậc thang lúa chín vàng ươm xen giữa những cánh rừng già nguyên sinh quanh năm mây phủ.
Ngồi trên xe, Ngộ Trí lão sư quay sang hỏi Cẩn:
– Bao lâu rồi con chưa về thăm nhà thế nhỉ?
Cẩn đang mải ngắm nhìn con đường quê hương, nghe thấy lão Trí hỏi liền quay lại đáp:
– Chắc cũng phải gần ba năm thầy ạ. Từ lúc con xuống Hà Nội chỉ mới về thăm ông bà được một
lần. Lần này về không báo trước, chắc ông bà vui lắm.
Quay trở lại ba năm về trước, trong một lần lên Mường Tè thăm ông Quỳnh – người bạn cũ làm
nghề lang bốc thuốc, khi đang đi dạo quanh bản làng, Ngộ Trí lão sư nhìn thấy một chàng trai đang
vuốt ve và ôm một con chó bị thương ở ven đường. Do cũng không có ấn tượng gì nhiều nên lão Trí chỉ lướt qua không để ý. Hôm sau, khi đang ngồi chơi ở nhà ông Quỳnh, thì Cẩn – chàng trai lão Trí gặp hôm qua bỗng xuất hiện, nhanh nhẹn chào ông và ông Quỳnh rồi đi liền xuống nhà sau, trên tay cầm một bát xương và thịt vụn. Hỏi ra, Ngộ Trí lão sư mới biết ông Quỳnh nhận cậu ta làm phụ việc trong tiệm thuốc, vừa làm vừa dạy cho chút nghề thuốc. Tuổi thơ của Cẩn là một quãng thời gian vất vả và khó nhọc. Cha đi làm xa, mẹ bị bệnh nan y. Trong nhà chỉ có cậu và hai ông bà là còn sức khỏe. Cẩn chỉ được học hết cấp 2 rồi phải đi làm việc phụ lặt vặt trong huyện, ai thuê gì làm đó. Biến cố xảy đến với cậu khi vừa học hết lớp 7 thì cha bị tai nạn mất ở công trường. Sau đó mẹ cậu vì đau buồn nên cũng nằm một chỗ, bệnh tình ngày càng nặng hơn. Một năm sau ngày cha mất, mẹ cậu cũng bỏ cậu và ông bà mà đi. Do gần nhà, lại thấy Cẩn là cậu bé ngoan ngoãn chăm chỉ, hiếu thuận với ông bà nên ông Quỳnh đã nhận cậu vào làm ở tiệm thuốc của mình, vừa giúp cậu có thêm thu nhập, vừa dạy cho cậu cái nghề để mai sau kiếm sống. Thời gian trôi đi, ông bà Cẩn cũng già yếu hơn, không còn khả năng làm việc như trước. Mức lương mà ông Quỳnh trả cho cậu cũng không thể đủ nuôi ba miệng ăn và thuốc thang cho ông bà, khó khăn lại thêm chồng chất.
Nghe xong câu chuyện của người bạn già, Ngộ Trí lão sư lặng lẽ đi xuống nhà dưới quan sát. Dưới gian bếp là một khoảng sân rộng, có hai chiếc chuồng chó và mấy chú chó nhỏ đang vẫy đuôi vui
mừng khi thấy Cẩn mang đồ ăn về cho chúng. Cậu vuốt ve chúng một lúc rồi lấy ít lá thuốc mới giã, đắp lên người một con chó đang nằm trong chuồng. Nhìn kỹ lão Trí mới nhận ra đó là con chó bị thương ở ven đường hôm qua lúc ông đi dạo. Tới gần trò chuyện với Cẩn, Ngộ Trí lão sư mới nhận ra chàng trai dáng người nhỏ con này rất thông thạo về các loại cây thuốc nam, ngoài ra còn có niềm đam mê rất lớn với đông y. Cẩn hồn nhiên kể cho lão Trí về các vị thuốc, sự phối hợp của chúng với nhau thế nào để giúp con người tăng cường sức khỏe.
Ái ngại cho hoàn cảnh của cậu, lại thấy Cẩn là một chàng trai chăm chỉ, tốt bụng mà còn có tố
chất. Ngộ Trí lão sư đã lên nhà bàn bạc với ông Quỳnh. Thế rồi bước ngoặt cuộc đời Cẩn xảy ra trong
cái ngày định mệnh đấy. Cuộc gặp lão Trí đã làm cậu có một tương lai rộng mở với nhiều cơ hội để phát triển. Lão Trí đề nghị một công việc ở phòng sản xuất tại công ty Nam Hà với Cẩn. Mức lương cao hơn, nhiều cơ hội để phát triển bản thân trong một môi trường chuyên nghiệp. Không cần nói cũng biết cậu vui mừng đến thế nào khi nghĩ về viễn cảnh tương lai. Nhưng chỉ trong chốc lát, hình ảnh ông bà hiện lên làm cậu lưỡng lự, những giọt nước mắt của chàng trai trẻ tuôn rơi khi nghĩ đến việc phải xa nơi chôn rau cắt rốn, bỏ lại ông bà già yếu để đến nơi phồn hoa đô thị. Cẩn cúi gằm mặt không nói gì, đứng dậy lặng lẽ đi xuống nhà sau, ôm những con chó nhỏ rồi khóc sụt sùi. Tình thân hay tương lai, quá khó để một cậu có thể quyết định.
Ngộ Trí lão sư và ông Quỳnh cũng tới nhà Cẩn, nói chuyện với ông bà cậu, cũng như thuyết phục cậu xuống Hà Nội làm việc. Được sự động viên của ông bà và mọi người. Cuối cùng Cẩn cùng quyết định rời quê hương, tới thủ đô để làm việc dưới sự hỗ trợ của Ngộ Trí lão sư. Thấm thoắt cũng ba năm trôi qua, tuy vẫn là một người trầm tính, ít nói, nhưng giờ đây Cẩn đã trở thành một chàng trai cứng cỏi, mạnh mẽ và trưởng thành.
Khi mọi người ghé qua nhà thăm ông Quỳnh, khi vẫn còn cách nhà chừng hơn chục mét, ba bốn
con chó lớn nằm ở của bỗng nhiên lao về phía Cẩn, sủa inh ỏi, vẫy đuôi vui mừng, trong đó có một con chó vàng bị què một chân là có vẻ phấn khích nhất. Hóa ra, chúng chính là những con chó nhỏ mà mấy năm trước Cẩn đã đem về nuôi dưỡng. Chúng vui sướng, mừng rỡ quấn lấy người chủ của mình, mồm cứ rên lên ử ử… Một cảnh tượng khiến mọi người thêm phần xúc động.
Sau khi qua chào người ân nhân đã truyền nghề đông y cho mình, Cẩn cùng mấy người lão Trí
ra mộ thắp hương cho cha mẹ cậu. Đặt lên mộ một nắm xôi tím, thứ mà cha mẹ Cẩn thích ăn hồi còn
sống, cậu chắp tay lên khấn lạy, cám ơn cha mẹ linh thiêng đã cho cậu gặp được ông Quỳnh và Ngộ Trí lão sư, một người dạy cho cậu nghề y, một người nhận cậu làm học trò và cho cậu một cuộc sống mới.
Tranh thủ thời gian thăm nhà, Cẩn mời Ngộ Trí lão sư và hai người bạn tới lòng hồ thủy điện
Lai Châu để vãn cảnh và thưởng thức ẩm thực. Chỗ này chỉ cách Mường Tè tầm 50km.
Điểm đến của bữa ăn chính là khu du lịch bản Hai, xã Mường Mô, cách nhà máy thủy điện tầm
hơn 10km. Tuy là con sông nhánh đổ vào sông Hồng, nhưng sông Đà quả thật luôn mang trong nó
những nét cuốn hút kỳ lạ. Ngồi trên thuyền, tròng trành xuôi theo dòng sông Đà, Ngộ Trí lão sư mới
cảm nhận được vẻ kỳ vĩ của thủy điện Lai Châu. Thuyền nhẹ dòng trôi xuống Mường Mô, ngắm nhìn
khung cảnh trước mắt, Ngộ Trí lão sư bất giác thốt lên:
– Quả là tiên cảnh, núi trong mây, mây trong núi. Đúng là một Vịnh Hạ Long trên mây!
Thuyền dừng lại tại một bè nổi của hợp tác xã du lịch trong khu du lịch sinh thái bản Hai. Tại đây, nhóm Ngộ Trí lão sư được Cẩn giới thiệu các đặc sản vùng miền, và tham gia giao lưu với bà con người dân tộc. Chỉ trong vòng nửa tiếng, một mâm cơm thịnh soạn đã được bê ra với đủ các món ăn
dân tộc. Mùi cá lăng nướng thơm lừng, tràn ngập khắp trong chòi lá, bên cạnh còn có món cá gói lá
chuối ủ tro, canh quả sổ nấu cá lăng, gỏi cá lăng, gà bản. Và đặc biệt không thể thiếu được nước chấm quả “mắc có” ngon tuyệt.
Trong lúc ăn uống vui vẻ, Minh mới nói với mọi người:
– Chính ra đúng như thầy nói, mọi thứ là nhân duyên thật. Chuyện của Cẩn tôi thấy cứ như trong phim. Tới đây một hai chục năm nữa, khả năng ông cũng là cao thủ Tử Vi Bắc Phái lẫn cả đông y đó.
Cẩn mỉm cười trả lời:
– Tôi chậm chạp nên chỉ cố gắng hết sức thôi, thầy dạy gì thì làm theo đó chứ không thông minh
được như ông và Mạnh. Mà sao hồi đó hai ông tự nhiên lại xin về phòng nghiên cứu làm chi? Tự dưng
lại thích vào cái nơi ngồi một chỗ.
Ngộ Trí lão sư vừa ăn, vừa ngồi nghe mấy cậu học trò tranh luận, miệng tủm tỉm cười. Mạnh ở
bên cạnh, hỏi lại Cẩn:
– Thế tại sao ông đang ở phòng sản xuất cũng xin về phòng nghiên cứu?
Cẩn nhẹ nhàng đáp lại:
– Tại tôi biết thầy từ trước, lại thích học về y lý nên muốn gần thầy để có thời gian học hỏi.
Minh nghe vậy cười lớn rồi trả lời:
– Haha, kỳ thực ban đầu hai anh em tôi là tò mò đó.
Cẩn tròn mắt ngạc nhiên, sau đó Mạnh mới kể lại câu chuyện của hai người họ. Vốn Mạnh và
Minh là hai sinh viên khoa y học cổ truyền, gia đình có truyền thống về đông y. Lúc đầu vì mong muốn khác nhau nên Mạnh xin vào phòng marketing của công ty, còn Minh làm ở phòng kiểm tra chất lượng. Sau một số cuộc tập huấn cũng như nâng cao chuyên môn y học trong nội bộ công ty, dưới sự hướng dẫn trực tiếp của Ngộ Trí lão sư, niềm đam mê dược liệu trong lòng Minh và Mạnh lại trỗi dậy. Sau đó, những câu chuyện được truyền tai trong công ty càng làm cho hai người họ tò mò về người đàn ông bí ẩn làm việc trong phòng thí nghiệm. Một lần, Minh và Mạnh được giao nhiệm vụ đi cùng trưởng phòng marketing để đàm phán một lô hàng giao cho đối tác bị lỗi bao bì và chậm trễ. Dù đã dùng mọi cách thuyết phục cũng như giảm giá sản phẩm nhưng phía đối tác đều từ chối nhận lô hàng này do công ty đã sơ suất làm chậm ngày bàn giao sản phẩm. Đứng trước nguy cơ đàm phán thất bại, vị trưởng phòng đã gọi điện về xin ý kiến lãnh đạo. Người được phó tổng giám đốc mời lên để tham vấn không ai khác, chính là Ngộ Trí lão sư. Sau khi nắm được tình hình, lão Trí chỉ hỏi ngày giờ sinh thần của vị trưởng phòng marketing và năm sinh của vị đại diện bên phía đối tác. Sau đó lão Trí nói với vị trưởng phòng bằng mọi cách kéo dài thời gian, ngồi trong phòng cho đến 11h trưa. Kết quả quá sức bất ngờ, đúng 11h05 phút, lãnh đạo bên phía đối tác đã gọi điện cho vị đại diện bên mình, thông báo họ sẽ nhập lô hàng bị lỗi của công ty do bạn hàng cần thêm nguồn sản phẩm gấp, không yêu cầu bao bì. Quả là một việc vô cùng kỳ lạ. Kể từ lần đó, Minh và Mạnh hoàn toàn bị thuyết phục bởi tài nghệ của Ngộ Trí lão sư. Hai cậu quyết xin bằng được sang phòng nghiên cứu để được lão Trí hướng dẫn và chỉ bảo.
Nghe xong câu chuyện, Cẩn cứ tấm tắc cười mãi. Sau đó quay sang hỏi Ngộ Trí lão sư:
– Mà sao hồi đó thầy lại đồng ý nhận ba bọn con làm học trò vậy hả thầy?
Ngộ Trí lão sư nghe xong, mỉm cười không nói gì. Chỉ có Mạnh ở cạnh là đáp lại:
– Làm gì có, chỉ có ông được thầy ưu ái thôi. Tôi và Minh còn khướt. Mãi về sau thầy mới nhận
đó, phải không ông?
Mạnh vừa nói, tay vừa đẩy đẩy Minh. Minh thấy vậy liền gật đầu:
– Chứ sao nữa, thầy hiền nhất công ty, mà cũng khó tính nhất công ty luôn. Chắc do tôi với ông
hay làm từ thiện. Bao lần đi hiến máu rồi thiện nguyện giúp các em nhỏ và mọi người trong viện K đều gặp thầy, thế nên chắc thầy quý rồi mới nhận.
Thấy ba cậu học trò cứ nói qua nói lại phân trần mãi, Ngộ Trí lão sư cười khổ lên tiếng:
– Muốn làm được việc lớn, đầu tiên cần có được lòng người. Mà thứ duy nhất để có được lòng
người, đó chính là đạo đức. Đây là điều các con nên nhớ.
Không gian vui vẻ ồn ào bỗng dưng như trầm lại sau câu nói của lão Trí. Cả ba người nhìn nhau,
rồi nhìn lão Trí gật đầu. Ông lại nói tiếp:
– Lương thiện hay đạo đức, không mấy người bẩm sinh mà có. Nó là sự lựa chọn, là một cuộc hành trình mà suốt đời các con phải ghi nhớ và làm theo. Xã hội ngày nay, con người ta có thể dùng tâm ý để chiếm đoạt được nhiều thứ. Vì vậy đạo đức và lương thiện càng ngày càng là thứ xa vời. Ta nhìn thấy ở trong các con sự thiện lương và tấm lòng chân thật, ta càng hy vọng các con mai sau sẽ có
đủ trải nghiệm để thấy rằng đó mới là thứ bền vững, để tạo ra giá trị một con người. Hãy sống một
cuộc sống ý nghĩa, và làm những điều ý nghĩa cho cuộc sống.
Sau một lúc trầm tư, Minh mới hỏi Ngộ Trí lão sư:
– Có phải người có duyên làm thầy phải hợp tuổi không hả thầy? Con thấy cả ba đứa con đều
cùng năm sinh.
Mạnh ở cạnh cũng lên tiếng:
– Vâng, con với Minh còn giống hệt lá số luôn.
Cẩn cũng gật đầu rồi nói:
– Ừ, có khi tuổi mình thích học với có duyên với Tử Vi.
Mạnh nghe xong lại đáp:
– Ừ, cũng có thể. Tôi thấy mấy người mệnh Thiên Lương hay làm thầy thuốc lắm, dáng người
cũng thanh tao, nhẹ nhàng.
Ngộ Trí lão sư nghe vậy, liền hỏi lại:
– Thế biết bao người lá số giống ta, có mệnh Thiên Lương đều sẽ đi làm thầy thuốc à? Mà ta nghĩ
hình dáng còn do di truyền nữa chứ?
Minh nghĩ một lúc, như sực nhớ ra việc gì đó rồi đáp lại lão Trí:
– À, chắc do thầy có hóa Khoa ở Mệnh giống Cẩn rồi, nên dáng người sẽ có phần thanh tú như
vậy.
Ngộ Trí lão sư lại cười rồi đáp:
– Thế con và Mạnh ngày giờ sinh y xì nhau. Tại sao một người béo còn một một người thân hình
lại rắn chắc. Tính cách cũng khác nhau hoàn toàn?
Thấy khuôn mặt của ba người có vẻ trầm tư sâu lắng, Ngộ Trí lão sư tiếp tục hỏi:
– Tại sao mấy đứa muốn học Tử Vi?
Cả ba nhìn nhau, không biết nói ra sao trước câu hỏi của lão Trí. Có lẽ ba chàng trai trẻ cũng không
hiểu lý do tại sao mình lại có hứng thú với môn thuật số này đến vậy. Minh là người lên tiếng trước:
– Thật ra bọn con cũng không lý giải được thầy ạ. Nó như một cái gì đó cứ thôi thúc bọn con tìm
hiểu. Càng học càng thấy thú vị, rất nhiều kỹ xảo để xem trước tương lai.
Mạnh và Cẩn bên cạnh nghe Minh nói, cũng liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Cả ba cùng nhìn Ngộ
Trí lão sư với con mắt mong đợi. Ngộ Trí lão sư bắt đầu giải thích:
– Thật ra câu hỏi của ta, khi mấy đứa đủ kiến thức sẽ tự khắc trả lời được. Cũng không phải tự
nhiên ta đồng ý nhận mấy đứa làm học trò. Đạo đức chỉ là điều kiện cần, điều kiện quan trọng nhất
chính là mấy đứa đều có số làm thầy.
Ba người học trò nghe xong, ngơ ngác nhìn nhau không hiểu. Mạnh hỏi lại lão Trí:
– Số làm thầy là sao hả thầy, là kiểu như số phận sắp đặt ấy ạ?
Ngộ Trí lão sư nhìn Mạnh, ông mỉm cười rồi trả lời:
– Vậy điều gì khiến cả 3 đứa đều thích Tử Vi, điều gì khiến cả ba đứa đều thích chữa bệnh
cứu người?
Ba người lại nhìn nhau một lần nữa, cùng nhìn Ngộ Trí lão sư rồi lắc đầu vì không giải thích
được. Lão Trí uống một ngụm nước rồi nói với Mạnh:
– Lấy ipad ra đưa ta lá số của con.

Mạnh lấy trong cặp ra chiếc ipad, mở ảnh lá số của mình ra đặt trên bàn, Ngộ Trí nhìn qua rồi
ông chậm rãi nói:
– Minh và Mạnh, hai đứa tuy cùng một lá số, nhưng tính nết lại khác nhau. Một đứa hướng nội,
một đứa hướng ngoại. Minh thì vui vẻ cởi mở hơn, còn Mạnh thì lại nóng nảy, mạnh mẽ, quyết đoán
hơn. Nhưng lý do để cả hai đều đam mê Tử Vi và có số làm thầy vì dụng thần của cả hai đều định vị ở
tuyến Phụ – Tật. Mạnh thì dụng thần nằm ngay tại cung Phụ Mẫu, còn Minh thì khí của dụng thần chảy về cung Phụ Mẫu. Đều là cung vị ứng với việc làm thầy.
Cẩn ồ lên ngạc nhiên rồi hỏi Ngộ Trí lão sư:
– Vậy con cũng định vị ở đó hả thầy?
Lão Trí gật đầu, nhìn ba người học trò vẫn như đang mơ hồ nên ông tiếp tục giải thích:
– Dụng thần của mỗi người được bài bố tại một cung vị nhất định trong lá số, đó là tiên thiên mệnh cách. Và cung vị đó như nguồn năng lượng của mỗi người, người ta cần phải đến đó, cần phải làm những việc liên quan tới cung vị đó, mới có thể nhận được và phát huy toàn bộ sức mạnh của bản
thân. Ví như từ xa xưa con người đã tìm đến những nơi có nguồn nước dồi dào để sinh sống. Văn minh loài người cũng luôn bắt nguồn từ những lưu vực các con sống lớn. Chỉ ở đó, người ta mới có nhiều nguồn lực để phát triển xã hội, hình thành các đế chế, triều đại. Đương nhiên, con người vẫn có thể làm những việc theo ý mình, theo sắp đặt của gia đình, hay vì một lý do nào đó làm những việc khác với sự bài bố tại cung vị nào đó nơi có dụng thần. Nhưng chắc chắn sẽ không phát huy được hết khả năng của mình. So với việc ra sông là có nước xách về, thì việc phải đào mạch nước ngầm hàng chục mét trên sa mạc sẽ luôn làm chậm sự phát triển của con người.
Ba người Minh nghe xong đều gật gù tán thưởng. Minh lại hỏi tiếp Ngộ Trí lão sư:
– Vậy nghĩa là số phận đã vạch rõ cho ai làm việc gì rồi đúng không thầy?
Ngộ Trí lão sư lắc đầu trả lời:
– Số phận là một khái niệm mơ hồ. Chỉ là Khâm Thiên Tứ Hóa có thể cho con người ta biết có
thể làm gì để tốt nhất cho bản thân. Còn làm việc gì, có làm được đúng việc tốt nhất đó không, lại là
tùy duyên của mỗi người.
Minh như hiểu ra, gật đầu rồi nói thầm:
– Hóa ra là như vậy!
Mạnh như vẫn còn điều gì thắc mắc, liền hỏi tiếp lão Trí:
– Thế làm sao để biết ai là người thế nào hả thầy?
Ngộ Trí lão sư nghe xong, không trả lời ngay vào câu hỏi, mà hỏi lại ba người học trò:
– Vậy mấy đứa thấy Tử Vi và Đông y có điểm gì chung?
Ba người lại lặng lẽ nhìn nhau, không biết phải trả lời câu hỏi của lão Trí như thế nào, cũng
không rõ ý đồ của ông là gì. Minh lên tiếng:
– Con nghĩ đều là giúp người, làm cho con người có cuộc sống tốt hơn.
Ngộ Trí lão sư mỉm cười, nhìn hai người còn lại, không thấy ai ý kiến gì nên tiếp tục:
– Đúng nhưng trừu tượng quá. Tử Vi và Đông y đều giống nhau ở một việc. Đó chính là chẩn
bệnh rồi mới đến trị bệnh.
Mạnh nghe xong hỏi lại lão Trí:
– Ý thầy muốn nói là không thể trông mặt mà bắt hình dong được đúng không ạ?
Ngộ Trí lão sư gật đầu rồi hỏi tiếp:
– Minh và Mạnh, hai đứa có ngày giờ tháng năm sinh y hệt nhau. Vậy nếu cho Cẩn nhìn vào đó,
con có thể nói được người nào cao, người nào thấp, người nào đẹp, người nào xấu, người nào vui vẻ dễ tính, người nào nóng nảy cộc cằn không?
Cẩn nhìn lão Trí, nghĩ một lúc rồi lắc đầu. Lão Trí nhìn sang Minh và Mạnh, hai người cũng lắc
đầu. Ông lại hỏi tiếp:
– Vậy có thể nhìn vào lá số này để biết ai nhà giàu, ai nhà nghèo, ai được cha mẹ cho nhiều tài
sản đất đai, ai được sống và giáo dục trong môi trường tốt hơn không?
Cả ba người thanh niên nhìn nhau, rồi cùng nhìn Ngộ Trí lão sư lắc đầu. Lão Trí lại hỏi tiếp:
– Vậy có thể nhìn vào lá số này, để biết người đó chắc chắn kết hôn vào năm nào không, có lấy
cùng một kiểu người, cùng một tính cách, rồi cùng ly hôn năm nào hay không?
Cả ba lại tiếp tục lắc đầu. Lúc này Ngộ Trí lão sư mới giải thích:
– Một lá số Tử Vi, hay một bệnh nhân khám bệnh. Nó chỉ là biểu hiện bên ngoài. Một người gầy
chưa chắc họ yếu ớt, một người béo tốt phương phi chưa chắc trong người họ không có bệnh. Muốn biết thực hư sức khỏe của một người. Chỉ có cách duy nhất là bắt mạch, sau đó dò xét các triệu chứng lâm sàng họ gặp phải. Để xác định chính xác vấn đề sức khỏe của họ. Tử Vi cũng như vậy. Lá số Tử Vi hay năm sinh chỉ là yếu tố tổng quan bên ngoài, chính là tiên thiên vận khí của một người. Còn hai yếu tố khác là Địa và Nhân. Địa là môi trường sống do cha mẹ tạo ra, môi trường giáo dục, bạn bè xung quanh. Nhân chính là nhân tâm mỗi người, là tính cách, là tâm thái đối mặt với cuộc sống, quyết định từng việc nhỏ trong cuộc sống hàng ngày. Mỗi lựa chọn hay quyết định từng sự kiện trong cuộc đời, sẽ kéo số mệnh của mỗi người theo một hướng khác nhau. Người đi làm công ăn lương, người bỏ xứ tha hương đi buôn bán, người thì cạo tóc đi tu. Không ai giống ai dù chào đời cùng lúc trong phòng hộ sinh.
Nghe Ngộ Trí lão sư giảng giải, cả ba chàng thanh niên đều gật gù như hiểu ra. Minh bèn nói:
– Vậy lá số Tử Vi mỗi người cần phải điền thêm thông tin chi tiết của họ, thì mới có kết quả xét
đoán chính xác đúng không thầy.
Mạnh nhìn Minh gật đầu rồi nói:
– Giống như kiểu cho hai người cùng ngày tháng năm sinh đi kiểm tra sức khỏe tổng hợp mới
biết ai bệnh gì thầy nhỉ?
Ngộ Trí lão sư mỉm cười gật đầu:
– Đúng là như vậy, cái ta muốn mấy đứa hiểu là gì? Tử Vi chính là một môn khoa học. Có tính
logic chặt chẽ, với một hệ thống lý luận nghiêm cẩn. Vì vậy cần phải hiểu về cách nhìn nhận một lá số Tử Vi, hiểu về cách Tử Vi và số mệnh con người vận hành như thế nào. Đó chính là lý niệm của Tử Vi, hiểu được lý, mới dùng kỹ pháp.
Minh trầm trồ, gật đầu lia lịa rồi nói:
– Hay quá thầy ạ, đúng là không thể nhìn lá số rồi phán một người cao thấp béo tròn ra sao, tính
cách như thế nào. Tính cách khác nhau, quyết định khác nhau sẽ cho ra số phận không giống nhau
thầy nhỉ.
Ngộ Trí lão sư gật đầu. Mạnh thấy vậy liền hỏi:
– Thế nhìn cái gì để biết được hả thầy?
Lão Trí nhìn Mạnh, phì cười rồi đáp:
– Chưa đi mà đã muốn sang Tây Thiên lấy Kinh rồi à?
Cả ba nhìn nhau cười hì hì. Ngộ Trí lão sư lúc này nhìn xa xăm về phía lòng hồ trước mặt, chậm
rãi nói:
– Dụng thần hay nhân duyên trong cuộc đời mỗi người, nó được tạo ra từ khí, dòng khí trong
người, dòng năng lượng bao quanh mỗi người. Chỉ có thể nhìn qua bằng lá số Tử Vi chứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nó giống như việc tại sao mấy đứa lại thích Tử Vi. Thích hợp làm công việc gì, yêu ai, thích người thế nào. Hay vì sao Cẩn ít nói, nhút nhát mà chỉ thích những người con gái mạnh mẽ, cá tính. Còn Minh vui vẻ, cởi mở, hay nói lời trêu đùa thì lại chỉ thích những cô nàng nhẹ nhàng, ít nói.
Cả ba chàng trai nhìn nhau, trong đó có Cẩn và Minh, họ đang trợn tròn mắt, không hiểu vì sao
Ngộ Trí lão sư lại có thể nói chính xác tính cách bạn gái của họ đến vậy. Minh cất tiếng hỏi:
– Sao thầy biết ạ, quả là không sai chút nào. Sao lại biết được hay như vậy hả thầy.
Mạnh ở bên cạnh, đẩy tay Minh rồi nói:
– Bắc Phái rộng lớn như vậy, chúng ta mới chỉ biết được một góc thôi, mà cũng mới chỉ hiểu về
lý thuyết.
Ngộ Trí lão sư suy nghĩ một lát rồi đáp:
– Có lẽ thời gian sắp tới các con cũng cần sắp xếp để đi theo ta. Càng nhiều chiêm nghiệm các
con mới có thể giác ngộ được Bắc Phái. Tử Vi không hề khó như mọi người nghĩ, nó thực ra hoàn toàn là dòng chảy của nhân sinh, là thực tại đang diễn ra hàng ngày. Hiểu được thực tế cuộc sống, là sẽ hiểu được cách vận hành của Bắc Phái.
Cả ba nghe vậy, vui mừng hết thảy. Họ không biết rằng, sau ngày hôm nay, những cuộc hành
trình cùng với Ngộ Trí lão sư và Tử Vi Bắc Phái sẽ làm cho cuộc sống của họ được chiêm nghiệm vô vàn điều thú vị.

Trả lời