SINH NIÊN LUẬN MỆNH PHÁP

Thái cực dưỡng sinh là môn tập yêu thích của tôi. Không phải do lười vận động, mà ở môn này tôi tìm lại chính bản thân mình, biết trân quý sức khỏe và lắng nghe cơ thể, thứ mà mỗi chúng ta đang tiêu xài hoang phí hàng ngày, thậm chí là đánh đổi để có được những giá trị vật chất khác. Mỗi khi được tĩnh tại, nhắm mắt ngồi thiền, tôi có thể cảm nhận được dòng khí chạy khắp cơ thể, điều chỉnh khí mạch ở những nơi đang bị tắc nghẽn, mệt mỏi. Tinh khí thần, tam bảo trong cơ thể mỗi người là thứ quyết định thể trạng, năng lượng của con người. Yêu thương, lắng nghe chính cơ thể mình, dành thời gian cho nó cũng là cách kéo dài và bồi dưỡng sức khỏe hữu hiệu nhất. Bây giờ mới chỉ là 5h15 sáng, nhưng bà con đã đi tập thể dục khá đông, lại là cuối tuần nữa. Không khí sáng Hà Nội thật tuyệt, những làn gió sớm tươi mát, nhẹ nhàng lùa đầy vào lồng ngực căng phồng của tôi. Mùi sương sớm quyện với hương của những chồi lá non thật dễ chịu, pha chút trong lành của cảnh vật được tẩy rửa sau một ngày bụi bặm, làm Thủ Đô như khoác lên mình chiếc áo lụa thật đẹp, chuẩn bị cho một ngày hè rực rỡ.
Mải thơ thẩn với cảnh sắc ban mai, đôi tay đang vươn ra theo một tư thế của thái cực quyền, thì tôi
nghe thấy tiếng cười rúc rích phía sau. Kết thúc bài tập và quay lại nhìn, hóa ra anh chị em trong lớp đã đến đông đủ từ khi nào, còn đang cười khoái chí, tay giơ điện thoại lên chụp hình tôi. Tiếng Điệp vang lên:
– Chúng em kính cẩn mời sư huynh vào ăn phở Khôi hói ạ, sư huynh nhanh lên không là được một vé
đi xe buýt bây giờ.
Mọi người phá lên cười, tôi cũng đáp lại bằng một nhíu mày vui vẻ, nhanh chân bước vào thưởng thức quà sáng cùng anh chị em.
Ăn phở ở nhiều nơi, nhưng thú thực là tôi mê phở Hà Nội nhất. Chả hiểu sao, tôi cảm nhận được sự
cạnh tranh và nội lực trong từng hương vị phở của các cửa hàng khác nhau. Phở Bát Đàn khác, phở Mặn khác, phở Khôi hói khác,… tất cả đều khác nhau một chút, có cái riêng một chút, cách phục vụ cũng đặc trưng một chút. Nó làm cho thực khách có cảm giác như trăm sông chảy về một biển, tất cả những gì tinh túy, cao siêu nhất, các nghệ nhân ẩm thực đều gửi vào trong sản phầm của mình ở đất Thủ Đô này. À, có một thứ tôi có thể chia sẻ ngay với mọi người, đó là quẩy. Nhỏ xinh, giòn giòn, rất đặc mà không hề nhiều mỡ, góp phần làm cho bát phở trở nên khác biệt và sống động.
Quay lại việc chính, hôm nay là cuộc dã ngoại đầu tiên sau rất nhiều lần hẹn hò, đưa lên đặt xuống kế hoạch đi chơi của nhóm Tứ Hóa sơ cấp. Thái và Điệp là hai người năng nổ nhất để kết nối mọi người, lên kế hoạch, bàn bạc thống nhất lịch trình. Đoàn chúng tôi có gần 20 người, chia nhau ra một xe 12 chỗ và 3 xe con, có hai thành viên đưa gia đình đi cùng. Thái, Điệp và tôi ngồi chung một xe dẫn đoàn. Địa điểm lần này là khu hồ Đồng Quan ở núi Sóc Sơn. Không biết các bạn trẻ ra sao, nhưng tôi luôn có một sở thích, đó là tới những nơi vắng vẻ phong quang, có cảnh sắc non nước núi rừng, trầm mặc ẩn mình xa khỏi phố thị huyên náo. Để hòa mình vào với thiên nhiên hùng vĩ, cây cỏ chim muông, cảm nhận được sự sống động trong cái tĩnh lặng, cái bình yên từ những điều giản dị. Cũng giống như cuộc sống vậy, sau ngày dài làm việc, hoạt động vui chơi, sẽ là một giấc ngủ dài lấy lại năng lượng cho ngày mới. Những giây phút thư giãn, xả hơi cùng bạn bè người thân ở những nơi như này, cũng là cách để lấy lại cân bằng trong cuộc sống. Do đi sớm, mà đâu đó chừng 30 phút, chúng tôi đã gần tới sân bay Nội Bài, còn chục km nữa là tới hồ Đồng Quan. Hiện nay mô hình nghỉ
dưỡng sinh thái và dã ngoại cuối tuần vô cùng phát triển, không những vậy còn rất bài bản và chỉn chu. Sóc Sơn là một địa điểm lý tưởng để phát triển mô hình này, vị trí không quá xa Hà Nội, đường đi thuận tiện, không khí trong lành, có nhiều diện tích đất để khai thác, thỏa sức cho các nhà đầu tư thiết kế và xây dựng ý tưởng. Tôi quay ra hỏi Điệp:
– Hôm nay giám đốc thực phẩm cho anh chị em ăn món gì nhỉ?
– Em có chuẩn bị mỗi người một suất bún bò xào bulgogi, nước ép detox củ dền và táo, ngoài ra còn
tẩm ướp chút thịt nướng để mọi người nướng than hoa sư huynh ạ. Bún là bún gạo lứt đó nha, salad thì mọi người ăn mệt nghỉ.
Thái vừa lái xe, vừa hơi quay lại nói đùa với Điệp:
– Khéo em phải chuyển hộ khẩu về gần chỗ chị Điệp, ăn uống như thế này chả mấy chốc mà 6 múi, các em theo ầm ầm, haha.
– Cứ giới thiệu giúp chị mấy doanh nghiệp em quen, chị mời ăn cả năm luôn.
Xe chúng tôi đỗ ở cổng khu cắm trại, mọi người bắt đầu hò nhau lách cách cầm đồ dùng cá nhân và đồ ăn vào. Các dịch vụ bây giờ phải nói là hỗ trợ đến tận răng, không cần phải lo thứ gì, họ cung cấp hết từ lều, bếp nướng, bạt ngồi, bàn ghế cho tới dụng cụ và đồ ăn đồ uống. Nhưng vì hôm nay Điệp có đích thân chuẩn bị đồ ăn nên chúng tôi cũng phải lách cách mang vác hơn bình thường. Trở lại việc của Điệp, chả là cô ấy đang có một bếp ăn healthy nho nhỏ mới thành lập không lâu, cũng là thành viên mới tham gia của lớp Tứ Hóa chúng tôi, nhưng lại rất năng nổ nhiệt tình, bữa ăn hôm này là Điệp chủ động mời mọi người dùng thử đồ ăn của bên cửa hàng cô ấy.
Phải thừa nhận những cuộc đi chơi như thế này, thú vị nhất là lúc tất cả mọi người hò nhau chuẩn bị
đồ đạc vật dụng để nấu nướng, người thì bếp núc thịt ướp, người thì sắp xếp bàn ghế lều bạt, người kê bàn nướng, người khò than. Xa xa, tụi trẻ con í ới gọi nhau, nô đùa inh ỏi một khu. Tiếng cười nói râm ran, hòa vào tiếng lá rừng xào xạc, không khí thật quá ư vui vẻ, dễ chịu. Nhiệm vụ của tôi khá nhẹ nhàng, chỉ phụ giúp Điệp trộn các loại rau củ theo hướng dẫn để làm món salad và bày chúng ra các đĩa.
– Đúng là nhà nghề có khác, món salad em làm anh thấy nhiều loại rau củ ngon quá, chế biến cũng
sạch sẽ nữa, thế này cửa hàng có đông khách không em?”
Điệp nhìn tôi, hơi thở dài một chút rồi nói:
– Đơn hàng của em dạo này càng ngày càng ít sư huynh ạ, thế mới có thời gian đi dã ngoại với mọi người, chứ đợt trước cuối tuần em toàn ở nhà làm đơn cho khách hàng. Mà em có hóa Kỵ năm sinh ở Nô Bộc nên chắc phải vất vả vì khách hàng rồi, làm nghề trước nhàn hạ quá có khi không đúng số.
– Gì có chuyện đó, sao lại đánh giá vận số cuộc đời mình đơn giản như vậy được. Lá số đâu, đưa anh
xem nào!

Điệp đưa lá số của cô ấy cho tôi, kể qua về công việc hiện tại cũng như trước kia của mình. Vốn xuất
thân ở đất mỏ Quảng Ninh, gia đình cô làm về xuất nhập khẩu thực phẩm đông lạnh, nhập khẩu chủ yếu về thịt bò, thịt lợn từ các quốc gia sản xuất lớn như Hà Lan, Úc, Tây Ban Nha. Sau đó về đổ buôn cho các đầu phân phối lớn ở Việt Nam, ngoài ra, một số mặt hàng đặc trưng không có đầu ra ở nước ngoài, được gia đình cô bán sang Trung Quốc với số lượng tương đối nhiều như móng giò, nội tạng lợn, những món ăn khoái khẩu không thể thiếu trong món lẩu và món hầm của người Trung Quốc. Học xong đại học, sau khi làm ở một số công ty nước ngoài, cô quyết định về làm cho gia đình. Công việc liên tục phát triển, tuy nhiên Điệp lại không có cùng quan điểm kinh doanh và lối suy nghĩ giống bố, nên sau hai năm làm việc tại Quảng Ninh, cô quyết định xin phép mở thêm một chi nhánh của công ty trên thị trường Hà Nội và cũng chuyển lên đó sống từ đấy.
Thị trường ăn uống phát triển kéo theo là sự ra đời của hàng loạt tên tuổi chuỗi nhà hàng quy mô trên toàn quốc của các tập đoàn Golden Gate, RedSun, …công việc tuy chịu sự giám sát của công ty mẹ nhưng cô được thỏa sức làm việc với các đối tác, bạn hàng, tương lai quả thật vô cùng rực rỡ. Thế nhưng, làn sóng covid đến, bạn hàng lớn nhất của công ty – phía Trung Quốc ngừng nhập hàng, trong khi đó các mặt hàng thực phẩm để dự trữ cho cuối năm đã nhập về với số lượng rất lớn, và cũng đã cam kết bao tiêu với đầu cung cấp bên nước ngoài. Oái oăm thay, những mặt hàng đó lại là những thực phẩm không thiết yếu và khó tiêu thụ tại thị trường trong nước như móng giò, nội tạng,… Bạn hàng Trung Quốc thì không biết ngày nào mở cửa, thị trường trong nước thì nhỏ giọt, các đầu phân phối chính giảm tới 80-90% lượng nhập hàng. Hàng hóa tồn kho chất đống, công nợ bắt buộc phải trả đối tác, chi phí nhà xưởng, kho bãi giàn lạnh, cán bộ công nhân viên làm gia đình cô điêu đứng, phải thế chấp nhiều bất động sản để gắng gượng vượt qua cơn đại dịch. Thế rồi, như một bức tường ngăn cản và đè nặng, Điệp cảm thấy không còn hứng thú với công việc hiện có. Cô quyết định xin nghỉ và mở một cửa hàng bán đồ ăn eatclean cho các khách hàng quen thuộc và khách online quanh khu vực cô sinh sống.
Tôi hỏi Điệp sau khi xem lá số của cô:
– Em lấy chồng năm nào?
– Dạ năm 2013 anh ạ
-Vậy là 2018 ly hôn à?
– Đây là Khâm Thiên đúng không anh? Đúng là 2018 vợ chồng em ly hôn.
– Ừ, cái này cao hơn Tứ Hóa em đang học, nó thuộc về phần lý niệm nhiều hơn. Em có thấy em ít khách hàng không, cũng là kiểu dễ biến động, không ổn định?
– Đúng là vậy thật anh ạ, tính ra em không nhiều khách hàng, cả ở chỗ công ty cũ lẫn ở đây, chủ yếu là một vài khách lấy số lượng lớn, khách lẻ vãng lai thì em không phát triển được nhiều.
– Thế là sau khi ly hôn công việc của em kém đi à?
– Không anh ạ, sao anh lại hỏi thế?
– Thì em cứ trả lời anh đi
– Dạ nếu đúng ra là công việc của em kém đi từ năm ngoái, từ lúc chồng cũ em không hỗ trợ công việc cùng với em nữa.
– À, ra vậy, em có biết vì sao anh hỏi em mấy điều này không? Cũng đều liên quan cả đến việc em nói hóa Kỵ năm sinh ở Nô Bộc là vất vả vì khách hàng đó.
Điệp không nói gì, trầm ngầm nhìn tôi như đợi một câu giải thích cho vận số của cô…
– Hệ thống lý luận và giải thích tượng nghĩa nhân sinh ẩn chứa trong Bắc Phái còn rộng hơn rất nhiều những gì anh và em tưởng tượng. Anh ngày ngày đọc sách cũng chỉ mong có thể khai mở chút một, rồi từ từ giác ngộ, tiến nhập thêm vào những cảnh giới mới trong hiểu biết về Tử Vi Đẩu Số. Cái em gọi là vất vả vì khách hàng, nó chỉ là một vấn đề nhỏ, không hề toàn vẹn, không có đầu cuối, không giải thích nổi trùng điệp những hiện tượng sự vật va đập, giao chạm nhau trong thời không diễn ra liên tiếp. Anh hỏi em, nếu em không có khách hàng, em lấy đâu ra việc mà vất vả. Em đã nghĩ ra khách hàng của em ở đâu mà có chưa? Em đã bao giờ nghĩ em sẽ có nhiều khách hay ít khách chưa?
Tôi nhìn Điệp sau một hồi giải thích, thấy cô ấy có đôi chút lưỡng lự, lại có đôi chút không đành lòng, không cam chịu một thứ gì đó, không hẳn là áp lực, mà có thể là sự không cam chịu số phận của chính mình. Điệp nói với tôi:
– Sư huynh giải thích giúp em để em hiểu có thể bắt đầu từ đâu được không ạ, quả là hiện giờ em cũng rất hoang mang với con đường mình chọn, không biết sẽ đi về đâu.
– Thật ra chưa cần đến tự hóa, chưa cần đến phi cung. Tứ hóa năm sinh vốn bản thân nó cũng đã bao hàm vô cùng lý lẽ pháp tắc, mà nếu hiểu được, con người ta hoàn toàn có thể tránh đi được những bước đi sai lầm. Mà thật ra, Tứ hóa năm sinh, lai nhân cung đều là thể, đều là cội nguồn năng lượng để sản sinh ra những biến hóa phía sau của số phận.
– Nghĩa là chỉ cần đi theo con đường của tứ hóa năm sinh, là mình đã chiếm được phần lớn thế chủ
động trong đời này rồi hả sư huynh.
Tôi nhìn Điệp, cười lắc đầu rồi nói tiếp:
– Không phải vậy, em tập đi xe đạp, bước đầu tiên là em đi tốt trên một đường thẳng. Đường thẳng
không phải là con đường đưa em đến đích, tập xe trên đường thẳng chỉ đơn giản để em hiểu về chiếc xe, hiểu về cách mình đạp, hiểu về cách chiếc xe vận hành, cảm giác lúc phanh sẽ như thế nào, lúc tăng tốc sẽ ra sao. Khi em hiểu được tất cả về nó, em mới sẵn sàng cho một cuộc hành trình dài hơn.
– Vậy là em cần phải hiểu bản chất các cung vị tứ hóa năm sinh nằm tại đâu, sẽ như thế nào, phối hợp với nhau ra sao để hình thành nên vận số của em, đúng không sư huynh?
– Chính xác là như vậy. Biết Lộc tùy Kỵ tẩu chưa?
– Dạ em biết.
– Biết là biết như nào, nói anh nghe.
Không giống Thái, có lẽ cách hỏi trực diện và bắt người đối thoại phải nói ra điều mình còn đang mơ hồ của tôi khiến cho Điệp phần nào bị lúng túng, không dám hoặc không biết bắt đầu từ đâu.
– Cứ bình tĩnh, em cứ nói những gì em biết và em suy đoán cho anh nghe, anh đây cũng là muốn giải
đáp cho em về lá số của bản thân mà.
Điệp ngập ngừng, bắt đầu nói từ từ từng câu một:
– Em nghĩ Lộc là duyên khởi, Kỵ là duyên diệt. Cũng là việc em có duyên với người khác giới, được
người khác giới giúp đỡ nhiều trong công việc, và cuối cùng là hướng đến khách hàng. Có phải vậy không hả anh.
– Em nói cũng có ý đúng, nhưng về cơ bản là không xâu chuỗi được sự kiện lại với nhau. Bắc Phái quan trọng nhất là dòng sự kiện, nếu không, mọi thứ chỉ là hình tượng vô tri, không đáng nhắc đến. Anh hỏi em, vậy nếu em không có duyên khởi, không có Phu Thê, không có khởi đầu, thì em lấy đâu ra đích đến?
Điệp im lặng, ngẫm nghĩ câu hỏi của tôi một lúc, không biết lý giải ra sao, bèn hỏi lại tôi:
– Có phải vì từ lúc em không còn liên hệ với chồng cũ nên đã bị mất Lộc ở Phu Thê nên kinh doanh kém đi đúng không anh? Bắc Phái hay thật đó.
– Đúng, nhưng đó là điểm khởi đầu. Nếu em khởi đầu tốt mà đích đến của em không do em quản, thì
việc kinh doanh của em có thành tựu không?
– Em hiểu rồi, ý sư huynh bảo hóa Kỵ năm sinh của em ở lục ngoại nên kết quả cuối cùng sẽ không được đúng không ạ?
– Cái này thì không phải rồi. Em hãy nhớ, hãy luôn nhớ, Bắc Phái là lý lẽ, là cuộc sống, cuộc sống sao – Bắc Phái vậy, luôn là song hành cùng phát triển. Người có hóa Kỵ ở lục nội, hay người có ở lục ngoại, thì vẫn có khả năng thành công như nhau. Tứ hóa năm sinh là gì, nó là những điểm phát ra năng lượng. Năng lượng đó từ đâu, chính là từ Lai Nhân Cung. Em có xem mấy bộ phim đi tìm châu báu không? Kho báu ở đâu, người tìm ở đó. Hóa Lộc năm sinh của em ở Phu Thê, hóa Kỵ ở Nô Bộc. Có nghĩa là gì, nghĩa là muốn có Lộc, em phải đến Phu Thê, muốn có Kỵ, em phải đến Nô Bộc. Phu Thê và Nô Bộc, hai nơi hai địa điểm cất giấu Lộc Kỵ của em, phải đến đó mới có, đến đó mới phát huy tác dụng. Chỉ dựa vào em, tuyệt đối không thể có. Không có Phu Thê, không có sự trợ giúp của Phu Thê, em sẽ rất khó có Lộc trong kinh doanh buôn bán. Lộc Kỵ nó như một cây cầu bắc qua sông, không có Phu Thê, coi như một đầu cầu bị phá, em lấy cách nào mà đi đến đầu cầu bên kia. Cũngnhư không có Nô Bộc, không có chúng sinh khách hàng, em sẽ rất khó có được đầu ra cho sản phẩm của em.
– Ai đi làm chả cần khách hàng hả sư huynh?
– Mấy cô giao dịch viên trong ngân hàng Thái, trên lý thuyết đâu có cần khách hàng, nhiệm vụ của
người ta là giải quyết nhu cầu khi khách hàng đến. Còn Thái là tìm kiếm khách hàng. Hai việc đó em cần thận trọng suy xét.
– Vâng em hiểu ạ, mà đúng thật, từ năm ngoái, khi em và chồng cũ dứt hẳn không liên quan, em cứ cảm giác duyên buôn bán của em thật sự là vô cùng kém sư huynh ạ.
– Ừ, Lộc tùy Kỵ tẩu. Có Lộc mới có Kỵ, nhưng lá số của em. Hóa Kỵ năm sinh định vị tại tuyến Huynh
Nô, cũng là một ý tượng không đẹp, tuyến chúng sinh khách hàng như này dễ có tượng ít khách hàng, lao lực và mà ít thành quả. Hóa Kỵ năm sinh lại có tự hóa hướng tâm Kỵ từ Huynh Đệ cung phi tới, cũng là việc đã ít mà còn hay bị biến động.
– Ôi hay thật, quả là em chả nghĩ đến mấy cái lý luận như này bao giờ, đúng là cao siêu mà lại vô cùng đơn giản.
– Tứ hóa năm sinh chính là căn cứ từ Thiên Can năm sinh mà định. Là một loại tồn tại luận. Chất của
nó là vĩnh viễn, không hề mất đi, luôn luôn tồn tại ở đó, ở thời không, chỉ có thể đầy vơi tăng giảm do diễn hóa của phi cung, tự hóa và các liên kết va chạm đan xen. Nó cũng là thể hiện chuyện con người, sự vật, số phận đã an bài, là tiên thiên cách cục của mỗi người. Hóa Lộc năm sinh của em ở Phu Thê cung, cũng là biểu hiện có duyên khác giới. Tham Lang Lộc nam tinh, khẳng định tồn tại có nhân duyên tại đại hạn thứ 3. Cũng khẳng định trong đại hạn này có nảy sinh mong muốn kinh doanh, cũng như các điều kiện thuận lợi để kinh doanh. Nhưng nếu muốn biết kinh doanh tốt hay xấu, thành hay bại, còn phải nhìn nơi hóa Kỵ năm sinh tọa thủ. Lộc nhân Kỵ quả, Lộc tùy Kỵ tẩu. Kỵ định vị tại Huynh Nô tuyến nên công việc kinh doanh của em trong đại vận này đều lấy việc phục vụ khách hàng, phục vụ chúng sinh làm điểm đến.
– Quá hay sư huynh ạ, vậy đại vận 36 này em có Quyền năm sinh thì giải thích như thế nào ạ?
– Vậy em đã chán kinh doanh chưa?
– Quả thật là vì nhiều lý do mà không còn hứng thú nữa, cũng muốn tìm một việc gì đó ổn định để phát triển lâu dài, sư huynh thấy em hợp với nghề gì ạ, hay nên theo làm nghề gì ạ?
– Em thử suy nghĩ theo dòng chảy của anh nói và miêu tả thử anh xem như thế nào?
Điệp trầm ngâm một lúc, nhìn tới nhìn lui trên lá số của mình, sau đó quay sang nói với tôi:
– Vận này em không còn tổ Lộc Kỵ nữa, mà chuyển sang nắm giữ Quyền trong đại vận, vì vậy cần phải làm việc liên quan đến chuyên môn kỹ năng, phải không sư huynh.
– Ừ, nhưng chưa đủ. Quyền là kỹ năng, là chuyên môn. Nhìn Lộc phải xem Kỵ, nhìn Quyền phải xem
Khoa. Quyền ở Tử Điền tuyến, Khoa ở Thiên Di tuyến. Hóa tượng của các sao cũng nói lên việc em có thể làm phụ tá, trợ lý giúp sức trong các mảng liên quan đến vấn đề giáo dục, bất động sản, thiết kế, truyền thông ở ngoài xã hội. Cần uyển chuyển lắp ghép các tượng ý để tạo thành một thể thống nhất.
– Trời đất, tài tình thật. Nói thật với sư huynh, hiện tại em đang làm song song hai công việc. Công việc ở cửa hàng đồ ăn healthy và công việc phụ tá cho một đơn vị giáo dục, truyền thông chuyên phát triển về mảng kỹ năng con người, kỹ năng trẻ em. Bản thân em cũng thấy khá hứng thú với môi trường giáo dục trẻ em này.
– Ừ, vì dụng thần của em định vị tại tuyến Tử Điền mà. Thái Âm Quyền, ngoài thì nhẹ nhàng nhưng
trong thì cứng rắn mạnh mẽ. Vận này em cũng xác định sẽ vất vả rồi, vì Quyền mà, ngoài ra còn phải ra ngoài Thiên Di nhiều nữa.
– Nói chuyện với người am hiểu mệnh lý khó chịu thật, chả giấu được cái gì.
– Haha, vậy gắng học cho tốt, đừng phụ công truyền đạt của thầy, sự hỗ trợ của các đồng môn.
– Vâng, em cám ơn sư huynh nhiều. Vậy còn gì em cần lưu ý nữa không hả sư huynh.
– Gì nhỉ, à, là cái gốc. Giống như vận trước của em đó. Có Phu Thê mới có Nô Bộc. Bây giờ em có Quyền thì mới có Khoa. Vậy nên cần tập trung phát triển, trau dồi chuyên môn, kỹ năng. Nó chính là cái gốc của em.
– Ôi rảnh rỗi quá, người thì quạt thịt khói đen xì mặt, người thì ngồi đây vừa nhặt salad vừa cười nói.
Sao đời bất công thế nhỉ.
Thái tiến lại gần, tiếng nói chen vào cuộc hội thoại của chúng tôi, bộ dạng hắn làm tôi phì cười, tay chân mặt mũi, không đâu là không có sự hiện diện màu đen nhẻm của than hoa. Điệp mỉm cười, đáp lời:
– Chị vừa xin sư huynh ít phút để giảng giải về cuộc sống em ạ.
– Ôi em biết ngay, có bí kíp gì là lôi anh chị em khác ra truyền hết trừ em. Nhưng thèm ăn phở bò thì
chỉ bắt mình em dẫn đi khắp Hà Nội để tìm. Ai dàaa…
Trò chuyện với Điệp thoáng một lúc mà mọi người đã chuẩn bị tươm tất gần như tất cả đồ ăn. Trước
khi vào bàn tiệc, chúng tôi hò nhau đứng ra gần cái cầu gần hồ, cùng chụp một kiểu ảnh lưu niệm để ghi lại khoảnh khắc chuyến dã ngoại đáng nhớ. Có lẽ, tôi sẽ đề xuất với thầy mỗi năm cần làm một chuyến dã ngoại hoặc du lịch gần, để anh chị em các lớp họp nhau lại, cùng nhau chia sẻ những giây phút thư giãn nghỉ ngơi, cũng là để tăng tình kết nối trong cộng đồng Khâm Thiên. Cái nắng mùa hè cũng bắt đầu lên giữa trưa, Thái cùng mấy anh em nhanh trí dựng một tấm bạt che cho mọi người bớt nắng, lại còn chuẩn bị thêm cả mấy cái quạt tích điện. Tiếng cười nói, chúc tụng, hò hét náo loạn của mấy lều xung quanh càng làm cho không khí buổi trưa thêm phần rộn rã.


Trả lời