DỤNG KHÍ CẢI MỆNH

Ba giờ chiều, tôi và Thái tạm biệt mọi người để di chuyển trước. Lịch trình của hai anh em chúng tôi
là tới dự buổi chia tay về hưu của một người anh công tác tại ủy ban nhân dân huyện Tam Đảo, sau đó tôi và Thái sẽ đi lên Tam Đảo để nghỉ lại một đêm cuối tuần. Coi như cũng là kín lịch hai ngày nghỉ. Do đâu đó khoảng cách từ hồ Đồng Quan đến ủy ban huyện Tam Đảo cũng chỉ khoảng 40km, nên chúng tôi cũng không vội vàng gì. Vừa lái xe trên đường tỉnh lộ, Thái hỏi tôi:
– Sư huynh như kiểu quen toàn quan chức ấy nhỉ, em thấy đâu đâu cũng có bạn bè. Có khi nào là
Thuyết buôn vua không ấy hả?
Tôi nhìn hắn, mỉm cười nói:
– Chục năm nữa, chú sẽ hiểu. Xã hội phù thịnh không phù suy. Thực ra những người dân dã bình dị
anh cũng quen không ít, nhưng sự thật là tầng lớp giàu có quyền chức, họ mới có nhiều điều kiện để mở rộng mối quan hệ, tụ họp giao lưu. Mà chú không thấy anh cũng từ chối không ít đấy hả. Anh Thắng này là một người bạn, đúng hơn là bạn của anh họ anh, trước cũng tình cờ gặp nhau, rồi nảy sinh mối quan hệ cho tới bây giờ.
– Dù gì cũng là cái tốt, em thấy nếu mình không phải là người có ích, mang lại giá trị cho người khác,
thì người ta đã không săn đón mình như vậy, sư huynh nhỉ?
– Chỉ thầm cảm ơn Bắc Phái thật sự quý giá, mang lại giá trị cho cuộc sống. Tiếc rằng không phải ai
cũng hiểu cái lâu dài của nó.
– Vậy là anh Thắng này có được sư huynh hỗ trợ nhiều không?
Tôi liếc mắt nhìn Thái, tủm tỉm cười:
– Chuyện chính trị không phải là thứ thích đâu nói đó, chú nên học tính sống để bụng, chết mang theo, thế mới có uy tín trong giới chính trị. Bật mí cho chú biết, anh Thắng nếu không có anh, giờ này đã không hạ cánh an toàn được rồi. Quan lộ khi hết vận mà vẫn cố làm, chỉ có nguy đến thân.
– Đúng thật!
– Đúng cái gì, tối nay chú cho anh ngủ ở khu giường tầng nào thế, để anh còn chuẩn bị chăn.
– Haha, sư huynh cứ đùa em. Khách sạn mini của bà cô em, yên tâm, ngon bổ rẻ.

Chả mấy chốc chúng tôi đã qua chợ Võ, đi tới khu trường Tăng Thiết giáp, tiến vào huyện Tam Dương. Xa xa là dãy núi Tam Đảo dần hiện ra, phảng phất một màu xanh mát rượi, dịu đi cái màu nắng chói chang đang hắt ngược lại từ phía mặt đường bê tông. Phát triển kinh tế cùng đô thị hóa luôn đi kèm với một nỗi buồn, đó là phải hy sinh những mảng xanh, những lá phổi của thiên nhiên. Tam Đảo, Sapa, Đà Lạt,… nếu là một người không quá thường xuyên đi du lịch, chắc chắn sẽ không khỏi ngỡ ngàng vì những đổi thay theo thời gian. Những con đường bê tông trải nhựa xuất hiện khắp mọi nơi, chằng chịt từ chân núi, các khu phân lô mọc lên liên tiếp, những tán cây rừng cảm giác cứ thưa dần, thưa dần. Mùi cát đá, bụi xi măng xây dựng hòa lẫn vào không khí, ném bay những hương vị tươi mới của rừng già, của cỏ non chồi lá. Tôi thầm nghĩ, những đứa trẻsau này, con của Thái chẳng hạn, chúng có còn được ngắm những vẻ hoang sơ, bình yên mộc mạc tuyệt đẹp của đất nước nơi chúng sinh ra, hay sẽ phải săn vé máy bay giá rẻ, rồi đi tới một nơi nào đó không phải Việt Nam, để mua lại cái cảm giác của cha ông chúng đã từng tận hưởng.

Xe chúng tôi dừng tạm ở gần ủy ban huyện Tam Đảo, lấy điện thoại ra, tôi gọi cho anh Thắng:
– Báo cáo lãnh đạo, em tới nơi rồi, anh cho em xin địa chỉ để em tới.
– Chú ngồi yên tại chỗ, ở đâu anh qua.
Vẫn là cái chất giọng trầm ấm, đầy khí độ của một người đàn ông từng trải. Thắng là một trưởng phòng quan trọng của ủy ban huyện Tam Đảo, phụ trách quản lý mảng cấp phép xây dựng. Trước khi nghỉ hưu một nhiệm kỳ đã nhờ tôi tư vấn xem có nên tiếp tục đấu để lên chức phó chủ tịch hay không. Nhưng bị tôi thẳng thừng trả lời xanh rờn, không những không nên tiếp tục mà nên chuyển sang một vị trí an toàn hơn, nếu không sẽ đổ bể công sức mà vướng lao lý. Vì đã quân sư cho Thắng nhiều lần thành công, nên lần này Thắng quyết định nhường suất của mình cho người khác, chuyển sang làm trưởng một phòng ban ít màu mè hơn, nhưng an toàn, và bù lại là sự thăng tiến cho con trai anh ta. Chưa nguôi ngoai cảm giác mất đi địa vị và quyền lực, cuối năm sau, một loại sai phạm đất đai và quản lý xây dựng trên địa bàn đã làm các cán bộ chủ chốt bị kiểm điểm và kỷ luật, còn Thắng thì thoáT nạn ngoạn mục. Từ đó, cứ hàng tháng là tôi đều có cuộc gọi mời lên chơi đất Vĩnh Phúc.

Xe anh Thắng đón chúng tôi thẳng đến nhà hàng Phúc Hương Viên, có lẽ hôm nay nhà hàng chỉ bố trí để làm tiệc của anh ta. Cổng vào, hội trường, khu tiếp khách toàn là quan chức ở tỉnh và huyện, dù không còn nắm vị trí quan trọng, nhưng Thắng vẫn là một người ít nhiều có ảnh hưởng. Trong bất kỳ buổi liên hoan nào, dù là quan chức hay doanh nhân, đều có thể nhận thấy một đặc sản, đó là bắt tay. Họ bắt tay nhau mọi lúc, mọi nơi. Một chén rượu nâng lên, đồng nghĩa với hai bàn tay nắm chặt, những cái ôm thắm thiết tình anh em đồng chí. Tôi không hiểu đằng sau những cử chỉ thân thiện đó còn ẩn chứa những toan tính mục đích gì không. Nhưng rõ ràng, để mà nói về trình độ ngoại giao, người Việt Nam quả thật không hề là tay mơ.

Lịch của chúng tôi đáng lẽ chỉ đến bảy giờ tối, sau khi vào bữa một tiếng là sẽ xin rút. Nhưng phần vì
quá hiếu khách, phần vì hôm nay cũng là ngày quan trọng với anh Thắng, nên tôi và Thái có nán lại thêm một lúc nữa. Tên tiểu tử Thái thì vui quá chén, uống say bí tỉ. May mà đồng chí lãnh đạo huyện ưu ái, hứa điều một lái xe đưa chúng tôi đến tận chân khách sạn ở Tam Đảo. Lúc bấy giờ tôi mới yên tâm phần nào để chung vui với mọi người….
– Dậy, nhà cô ở đâu, đến nơi rồi.
Tôi sấp nước, vỗ vỗ vào má Thái, gọi dậy. Hắn choàng tỉnh, mở mắt ú ớ.
– Ôi, tới nơi rồi hả sư huynh, mấy giờ rồi, sao em ngủ không biết gì thế này.
– Mười một giờ, may có bác tài xế, không hôm nay đúng ông cho tôi ngủ giường bậc thang thật.
– Bác tài, bác rẽ vào đây giúp em, đây đây, đoạn này.
Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm, xuống trước của khách sạn, vừa vặn có quán tạp hóa bên cạnh, mua một chai nước, một nắm xôi đen. Sau bữa sáng nhanh chóng, tôi lấy bộ dụng cụ pha trà, làm một ấm ô long, vừa uống vừa cảm nhận cái không khí sáng mùa hè trong lành nơi núi rừng. Giờ này người ra ngoài vẫn còn lác đác, một vài bạn trẻ tay trong tay, khoác những chiếc khăn voan mỏng, rảo bước trong sương sớm, tiếng bà con bán hàng chợ, hàng quà sáng vọng lại phía xa, thi thoảng lại có chiếc xe máy chạy vụt qua với những bao tải su su được lèn chặt phía sau. Cuộc sống thật đẹp khi ta thấy nó đẹp, thật ý nghĩa khi ta thấy ý nghĩa. Vậy nên, nếu còn có thể, ta hãy sống một cuộc sống ý nghĩa, và làm những điều ý nghĩa cho cuộc sống.
– Làm nắm xôi nữa không cậu, thích thì ăn thêm đi, tôi không tính tiền đâu.
Lúc này tôi mới quay lại nhìn chị bán xôi, cũng là chủ tiệm tạp hóa, ánh mắt có chút kỳ quái, tôi nhanh chóng đáp lại:
– Cám ơn chị, em đủ rồi. Chị buôn bán thế này thì lỗ hả chị.
– Ôi dào, làm cho vui ấy mà chú, lời lãi gì, chú lấy nước sôi nữa thì bảo tôi nhé.
Tôi mỉm cuời, gật đầu cám ơn chị bán hàng tốt bụng. Người phụ nữ dù thế nào cũng không nhìn ra vẻ khổ hạnh, tại sao lại dậy sớm để bán xôi mà không cần lời lãi. Trong mắt chị ta cũng có nét gì đó như lơ đãng, thoang thoảng sự buồn bã, vô thường. Đang mải dòng suy nghĩ thì Thái bước ra sảnh, hô to:
– Xôi cô em làm ngon nhất khu này luôn đó sư huynh, mà ăn ít thôi không nóng ruột, trưa không ăn
được đặc sản.
Tôi nhìn hẳn, hơi suy nghĩ một chút rồi hỏi lại:
– Cô? Nhà cô chú đây à?
– Vâng, nhà cô em đó, bán tạp hóa, khách sạn này xây lên cho thuê, sáng cứ lách cách dậy nấu xôi cho vui. Đúng đời, người giàu mỗi nơi một kiểu. Mà bác tài hôm qua về luôn hả sư huynh?
– Không, được bố trí nghỉ ở nhà khách, sáng nay theo xe huyện về.
Lời của Thái càng khiến suy nghĩ của tôi như bị phủ lên thêm làn sương mù. Cũng chưa kịp hỏi rõ ngọn ngành, mà cũng không nên hỏi, hai anh em tôi vào chào cô của Thái, rồi rủ nhau đi lượn lờ quanh thị trấn, hẹn trưa quay về ăn cơm.
Tam Đảo khá bé, có lẽ là bé nhất trong mấy nơi khách du lịch hay lui tới như Sapa hay Đà Lạt. Nhưng
có khi cái hay của nó lại nằm trong khuyết điểm về diện tích. Thay vì đi thăm thú, di chuyển liên tục giữa các điểm du lịch, mọi người có thể lắng lại một chỗ để cảm nhận vẻ đẹp của nơi đây, từ nhà thờ đá, hay một cao điểm nào đó, phóng tầm mắt quan sát toàn thị trấn xinh đẹp này. Cái đẹp đôi khi nằm trong cảm nhận sâu bên trong mỗi người, chứ chả phải việc liệt kê nơi đôi bàn chân đã đi tới.
Thoáng cái đã gần 11h trưa, chúng tôi quay trở lại khách sạn tắm rửa, rồi xuống ăn cơm với cô Len, cô của Thái. Bữa cơm khá đơn giản nhưng nóng hổi đầy hấp dẫn, một đĩa ngọn su xào, một đĩa măng rừng, thịt luộc và cá bống suối kho. Quả là ngon tuyệt. Nhận bát cơm mới đơm, tôi hỏi:
– Hôm nay mỗi chị ở nhà ạ.
– Vâng, mỗi tôi ở nhà, ông ấy chạy sang nhà bạn có đám giỗ.
– Các cháu chắc không ở cùng anh chị ạ.
Mặt chị Len bỗng dưng hơi buồn, ngập ngừng một chút không biết trả lời như thế nào. Thái chen vào nói với tôi:
– Cô em có hai đứa, thằng lớn thì đang đi trại, đứa thứ hai thì lấy chồng dưới Vĩnh Phúc đấy sư huynh.
Tôi gật gù chưa biết đáp lời ra sao, thì cô của Thái đã lên tiếng:
– Chả giấu gì cậu, cậu đi cùng Thái thì tôi cũng coi như người nhà, thằng lớn nó lêu lổng, chơi bời, bố
mẹ đi kiếm tiền ở nhà không lo học hành, theo bọn bạn đi cướp giật, nên giờ đang trong trại giam rồi.
Tôi giật mình quay ra hỏi Thái:
– Hình như trước chú có đưa anh một lá số đi tù, phải không nhỉ?
– Chính xác sư huynh ạ, thằng em em đó.

Tôi giở điện thoại, lục tìm lại trong kho lá số của mình, lấy ra được lá số của Huy, em của Thái. Nhìn qua một lúc, tôi giật mình, hơi ngao ngán nói với Thái và chị Len:
– Trước em cũng từng xem qua lá số của cháu, nhưng lúc đó đã thành việc rồi, tiếc quá, nếu bố cháu
dành thời gian bảo ban kèm cặp cháu, có lẽ không xảy ra cơ sự này. Cháu đi bao năm hả chị.
– Đi từ năm 2018 chú ạ, nó đi 7 năm, đến 2025 là về chú ạ. Anh chị hồi đó mải làm ăn trên Hà Nội, giao nó cho ông bà, nhà có kinh tế, thế là thuê cho nó nhà dưới Vĩnh Phúc để thuận tiện đi học, ai dè ăn chơi lêu lổng, bị bạn bè rủ rê, đi cướp giật tài sản rồi ra cơ sự này, từ đó anh chị cũng chán, chả buồn làm ăn, về xây khách sạn cho thuê rồi bán tạp hóa qua ngày.
Tôi nghĩ một lúc rồi trả lời chị:
– Thôi cũng là cái duyên nghiệp chị ạ, vận khí của cháu dễ dính vào quan phi, sau này cháu về, anh chị cần chú ý một số việc để cháu đỡ bị sa ngã, nó cũng là dụng khí cải mệnh trong Tử Vi.
Chị Len còn đang ngơ ngác, chỉ biết gật đầu với tôi. Còn Thái thì đã nháo nhác lên hỏi:
– Dụng khí cải mệnh, là gì vậy sư huynh, sao em chưa nghe tới bao giờ nhỉ.
– Nó chính là nhân sinh quan, tồn tại trong cuộc sống thôi. Vạn vật đều có cái lý của nó, nhưng sử dụng như thế nào, lại còn tùy vào mỗi người. Nọc rắn có thể cứu người, cũng có thể lấy mạng người. Năng lượng của tứ hóa năm sinh cũng vậy, biết dụng thì tốt, không biết dụng thì xấu đẹp khó lường.
– Vậy là có liên quan đến Phụ Mẫu pháp luật à sư huynh.
– Ừm, có thể cho là như vậy. Em cần hiểu cái lý của nó. Khí ở đâu, thì năng lượng tứ hóa ở đó, nó sẽ bao trùm, hỗ trợ và quản lý cung vị và thời gian nơi nó tọa lạc. Phụ mẫu cung là gì, là cha mẹ, là trưởng bối, là pháp luật. Phúc Điền Di – ba cung vị có tự hóa ly tâm Quyền. Chính là cung vị bị quản lý bởi hóa Quyền năm sinh, cũng chính nằm tại Phụ Mẫu cung. Bất kỳ vấn đề gì xảy ra, biến động ở các cung vị này, đều sẽ bị chi phối bởi Phụ Mẫu. Phụ Mẫu sẽ lập tức hiện diện và tác động lên cung vị đó. Tiếc rằng Huy thời điểm đó không được sát sao, quan tâm bởi ông bà cha mẹ. Nên cái đứng ra quản cậu ta, chỉ còn là pháp luật.
Nghĩ một lúc, Thái lại tiếp tục hỏi tôi:
– Vậy thì liên quan gì đến cướp giật hả sư huynh.
– Người này Lai nhân cung ở Huynh Đệ, dụng thần lại Thiên Cơ Khoa tại Nô Bộc, hết lòng vì anh em
bạn bè. Chỉ có điều thành vì bạn, bại cũng vì bạn. Nghe bạn đi cướp giật, lập tức pháp luật sẽ quản cậu ta. Vào tù cũng là một trạng thái biến động của Điền Trạch, Phúc Đức và Thiên Di.
– Ồ, đúng thật, em không ngắm được ra ý này.
– Huynh Nô phản bối Phu Quan, Phụ Tật lại phản bối chính Dụng Thần, chơi với bạn xấu sẽ chẳng có tương lai, mà tất còn ngày hại đến thân. Nhưng biết sao được, Di Nô Phúc xuyến liên hướng tâm Khoa. Cũng là do người này ham vui mà mất lý trí, ngày càng trượt dài.
– Cậu nói không sai chút nào, vậy sau này có cách nào không?
Chị Len cúi mặt, cất tiếng nói rồi thở dài mà không nhìn vào ai. Không rõ lúc này, chị đang cố giấu đi những giọt nước mắt, hay cố phải chấp nhận những oan trái đến với gia đình mình, mà chính bản thân anh chị cũng góp phần làm nên những trái ngang.
– Chị đừng buồn, cách tốt nhất là mạnh mẽ, đồng hành cùng cháu sau khi tái hòa nhập cộng đồng. Có những thứ trong vận số là bất biến, chúng ta chỉ có thể thay đổi vai trò của nó mà thôi.
– Thay đổi vai trò của Phụ Mẫu đúng không sư huynh.
– Đúng, chị nên định hướng cháu làm những công việc liên quan đến chuyên môn kỹ năng, phục vụ
chúng sinh, liên quan đến những vấn đề như công ty bảo vệ, công ty tư nhân về vấn đề pháp lý, pháp luật.
– Và cũng nên nhờ bác trai quản thúc, đôn đốc Huy thật gắt gao đúng không ạ?
– Ừ, nói cũng là một ý tượng liên quan đến Phụ Mẫu.
– Nhưng lá số này em thấy không ứng tượng phi cung nhiều sư huynh nhỉ?
– Phi cung là tâm ý, đây là do bạn bè lôi kéo. Người Dụng Thần Khoa cũng là người dễ cả nể, vì tình mà mất lý trí. Năm 2018 cũng vừa là thời không đi vào xuyến liên của biến động của tự hóa ly tâm Quyền. Chỉ cần có tác động của xuyến liên hướng tâm Khoa là tất có tai ách.
– Quả là thâm sâu, dụng khí để cải mệnh, hay thật.
Tên tiểu tử lại vỗ đùi đánh tét, vẻ mặt như thấm thía điều gì khiến tôi phì cười. Tôi hỏi tiếp:
– Chưa hết đâu, chú biết còn gì nữa không?
– Em chịu thôi, sư huynh nói hết đi rồi còn giải thích một thể.
Tôi quay sang chị Len, chậm chậm nói:
– Huy nhà chị sau này dễ đào hoa, tốt nhất chị nên ổn định gia đình cho cháu, sinh con sớm thì tốt, tập trung quan tâm đến con cái thì gia đình sẽ vô sự.
Chị ta gật đầu lia lịa như nhớ từng câu chữ tôi dặn, còn bên cạnh, tên vãn bối của tôi thì mặt mày nhăn nhó, nghi hoặc không thôi.
– Không phải suy nghĩ, cái này em chưa hiểu là bình thường. Cuộc đời vốn là cân bằng, cũng là giáo lý nhà Phật, rời xa nạn họa cũng là rời xa phúc báo. Nếu không có lúc gian nan vất vả, thì cũng chẳng có ngày thành công vinh hiển. Hóa Kỵ năm sinh tồn tại tại Tử Nữ cung, nếu không vất vả vì con cái, tất sẽ đào hoa quấn thân mà phá hỏng gia đình.
– Ôi, Bắc Phái như này thì bao giờ em mới giác ngộ xong đây?
– Tứ hóa năm sinh chính là nguồn năng lượng vĩnh cửu từ Lai nhân cung. Vì vậy, các năng lượng nội tại của nó và cả năng lượng tự hóa của nó tại các cung vị sẽ là những vị trí thời không kích phát rất mạnh mẽ và khó lường. Mỗi một cung vị, mỗi một tinh diệu đều có điểm mạnh yếu, tốt xấu. Dụng khí cải mệnh chính là tìm những điểm mạnh, điểm tốt của cung – tinh – tượng mà phát huy, bồi đắp, cũng là để hạn chế tối đa những thứ không tốt tiềm ẩn trong nó. Làm được việc đó thì đã là một thành công vô cùng to lớn trong cuộc đời mỗi người rồi.

Không gian của những buổi đàm luận kiểu này, bao giờ cũng là một khoảng lặng nhất định khi câu
chuyện đến hồi kết. Người nghe thì miên man trong những suy tưởng không dứt, cũng là những dòng suy nghĩ hỗn độn đan xen của việc đang xảy ra và sắp xảy ra sẽ sai khác ra sao. Người nói như tôi thì cũng có một cảm giác nào đó thật khó tả, nếu có thể định nghĩa đúng nhất, thì đó là cảm giác hy vọng, hy vọng vào một tương lai tốt hơn, hoặc chí ít là một tương lai ít bị tổn thương nhất cho vận số của người được tư vấn. Những dòng năng lượng trong lá số cứ xoay vần liên tục, liên tục. Không ai có thể ngăn nó lại mà chỉ có thể sử dụng nó vào một mục đích có ích, có ý nghĩa để có thể đem lại những điều tích cực cho hành trình trong cõi nhân sinh.

Bữa cơm trưa xong xuôi, tôi và Thái tranh thủ đi ngắm thêm một vài nơi của Tam Đảo, dạo quanh các con đường xem có gì mới thay đổi. Những khu du lịch bốn mùa như ở đây, chỉ cần vài năm không quay lại là đã đổi khác không nhận ra. Loanh quanh chốc lát mà đồng hồ đã điểm 4 giờ chiều. Hai huynh đệ chúng tôi tạm biệt chị Len, không quên nhận chiến lợi phẩm là một bao dứa toàn rau xanh và mấy thứ đồ ăn đặc sản của Vĩnh Phúc. Chiếc xe cà tàng của Thái lại đưa hai người trở về Hà Nội, trở về với mấy con phố thân thuộc, về cuộc sống đời thường sau một kỳ nghỉ thú vị. Và một vòng quay mới lại bắt đầu…

Trả lời